Người con gái co ro trong góc tường, hai tay ôm đầu, cơ thể nhỏ bé run bần bật.
Xung quanh căn phòng tối om là vô số ánh mắt màu xanh lá, có tới hơn một ngàn con mắt mọc ra xung quanh cô. Nụ cười quỷ dị ngày càng lớn, cô gái nhỏ lại một lần nữa vừa la vừa hét.
“Đi đi, đi hết đi, đi đi.” Cô khóc nấc, vừa khóc vừa gào rất tội nghiệp.
Bỗng, đèn trong phòng chớp tắt liên hồi. Một người phụ nữ mặc trên người bộ đồ màu trắng, mái tóc dài xoã ra phía trước che hết gần hai bên sườn mặt. Oan hồn nhìn cô gái nhỏ bé nở nụ cười lên tới tận mang tai, đôi mắt của oan hồn màu xanh lá, dưới đôi mắt là một quần thâm đen rất kinh tởm.
“Em gái chị tới chơi với em đây, đừng sợ.” Giọng của oan hồn lạnh ngắt, khiến cho cô bé lạnh sống lưng và sởn cả da gà, da vịt.
Oan hồn không có chân bay lượn lờ trên không trung, vừa bay vừa cười khoái chí.
“Làm ơn… Làm ơn tha cho tôi đi mà… Tôi sẽ không dám ăn đồ cúng nữa đâu.”
“Nhưng mày đã ăn rồi!!!” Oan hồn biến thành hình sọ người, gầm lên với chất giọng lạnh lẽo.
…Rầm…
Dương Uyển Chi đá cửa, ngay lập tức đã bị oan hồn ấy sấn tới trước mặt. Nó đáng sợ đến nổi cô phải lùi về sau kinh hãi, cũng may là có La Mục Khải đỡ cô.
Hắn rút thanh kiếm của mình ra, chém một đường, ngay lập tức chẳng còn thấy ai nữa. Cô nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-mau-chong-quy/2708830/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.