Chuyện này chưa xong chuyện khác lại kéo tới, ma nữ Nhi lại tới tìm cô vào lúc nửa đêm. Cứ luyên thuyên về chuyện của kẻ moi tim miết, cô không muốn nghe cũng không được. Nước mắt oan ức của cô ta sắp cuốn trôi cô ra tận biển rồi, ma gì mà lắm nước mắt thể không biết.
Dương Uyển Chi nói:“Cho dù biết anh ta là hồ ly tôi cũng đâu có giúp gì được đâu?”
“Chuyện này cô nói Quỷ Vương ra tay đi, ngài ấy sẽ có cách mà. Uyển Chi cô giúp đám ma quỷ bị chết oan chúng tôi với đi ma… Đi mà…”
Dương Uyển Chi quay mặt đi chỗ khác, bảo cô gặp La Mục Khải hả, không thèm!
*
Một buổi tối của ba ngày sau đó, cô gọi La Mục Khải đến. Hắn chưa tới năm phút đã có mặt ở nhà cô, với gương mặt đầy ngạc nhiên.
“Uyển Chi em hết giận tôi rồi sao?”
“Ai nói… Tôi tìm anh có việc.” Cô né tránh ánh mắt của hắn.
La Mục Khải đi tới gần cô, hắn vòng tay ôm cô vào lòng thủ thì vào tai cô:“Em có việc gì cứ nói đi.”
“Nói… Nói chuyện… Không… Không cần gần như vậy.” Cô đẩy hắn ra, vừa ngượng và lúng túng nhưng hắn thì nhất định không buông tay.
Hắn cứ ôm cô khư khư rồi giả vờ kêu lên:“Tôi mệt quá, đứng không vững nữa.”
Dương Uyển Chi:"…" Hắn là cái tên vừa đáng ghét, vừa nịnh nọt.
Sau cùng cô không còn đẩy hắn ra nữa, mà cuối đầu nói:“Anh có biết chuyện về hắc hồ ly không?”
Có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-mau-chong-quy/2708793/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.