Chương trước
Chương sau
- Bức thư tỏ tình đó, nó không phải của em có đúng không?
Anh đứng xoay lưng lại với cô, cố ý không để Mạch Tiểu Như thấy được vẻ mặt đang thống khổ của mình.
Trong lời nói rõ ràng rất kỳ vọng là không phải.
Mà Dương Ngạn Thần làm sao vậy? Lúc trước không phải đã bỏ đi rồi sao? Tại sao bây giờ lại đột nhiên quay lại tra khảo cô? Cô, cô kỳ thật không có nhiệm vụ phải trả lời.
Mạch Tiểu Như lùi gót.
Cô từ bỏ hi vọng từ lâu rồi.
- Giáo sư, tùy anh nghĩ sao cũng được, em không quan tâm, em cũng không nhất thiết phải nói nhiều. Đến giờ em phải về rồi, tạm biệt anh!
Mạch Tiểu Như dứt khoát, cô xoay người, lúc này, Dương Ngạn Thần cũng quay đầu, anh đưa tay tóm lấy cổ tay cô, đem cô bé nào đó áp chặt vào vách tường.
Đáy mắt người đàn ông rạo rực.
Mạch Tiểu Như tuy có chút hoảng sợ, nhưng cô vẫn bình tĩnh tiếp nhận ánh nhìn đó của anh.
Giang Tiểu Khê từng nói với cô, thực tế rất tàn khốc, nếu như cô mãi mãi cũng không thể đối diện, người thua cuộc chắc chắn sẽ là cô.
Hôm nay, Dương Ngạn Thần trở về, cô như thất bại một lần nữa.
Trước đó cứ nghĩ thay thế anh bằng người đàn ông khác thì có thể đẩy cục diện thay đổi, nhưng sự thật thế nào?
Hóa ra tất cả chỉ là cô ảo tưởng, là cô tự ngộ nhận!
Anh biết chứ, anh biết tất cả, nhưng mà, anh không thể buông bỏ cô.
Trước kia anh là vì bất đắc dĩ, là vì suy nghĩ cho đại cuộc, không nghĩ đến mình phải đau khổ suốt tận hai năm trời. Anh rõ ràng rất thích cô, lý nào lại muốn bỏ rơi cô?
Không, chuyện đó không nên một chút nào!
- Đau quá, buông ra, buông em ra!
Dương Ngạn Thần cũng giống Phong Dật Trình, căn bản chỉ muốn lợi dụng cô!
Sức lực Mạch Tiểu Như càng yếu, ngược lại, khả năng khống chế con mồi của Dương Ngạn Thần lại càng cao, cô không khác gì cá đang nằm trên thớt.
Chỉ chốc lát sẽ bị người đàn ông này ăn sạch.
Cô muốn thoát khỏi anh, nhưng anh lại không cho cô có cơ hội rời khỏi mình.
Đôi môi này, dáng dấp này, khuôn mặt này, là thứ anh khao khát nhất, anh cũng giống như Phong Dật Trình, rất muốn có được cô.
- Tiểu Như, em nói thật anh biết, với anh, em vẫn còn cảm giác có đúng không? Anh không cần biết nó nhiều hơn hay ít hơn, anh chỉ cần biết trong em có anh là đủ rồi. Tiểu Như, em trả lời anh biết đi?
Không, không còn một chút nào!
Mạch Tiểu Như đau lòng, hai mắt cô đỏ hoe.
- Dương Ngạn Thần, anh đừng tự do bản thân là người có thể khiến em không thể quên được không? Em nói anh biết, trong khoảng thời gian anh không có ở đây, em rốt cuộc cũng quên mất anh là ai rồi. Nếu như anh vẫn không thức tỉnh buông em ra, em nhất định sẽ hét lên!
Cô đe dọa.
Dương Ngạn Thần mỉm cười:
- Nha đầu này, có ai nói với em khi em nói dối rất đáng yêu hay không? Tất nhiên những lời nói dối này, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em đâu. Anh nghĩ, mình cũng nên phạt em để em biết phép tắc hơn rồi!
Dứt lời, môi anh đã phủ kín lấy môi cô.
***
Bên ngoài, Tiểu Khê cùng với Thuyết Hào đang tích cực chạy tìm Mạch Tiểu Như, cả hai tìm mãi vẫn không có bất kỳ tính hiệu gì.
Cô dừng lại nhìn Thuyết Hào.
- Anh họ, tại sao Dương giáo sư lại đột nhiên trở về chứ? Thầy ấy rốt cuộc đã đưa Tiểu Như đi đâu rồi? Em thật sự lo quá!
Anh cũng vậy, không lo làm sao được, một nam một nữ kéo đi đâu?
Lý Thuyết Hào thở dài:
- Chắc là chỉ quanh đây thôi, chúng ta chia nhau đi tìm đi!
Giang Tiểu Khê nghe thấy, cô đồng tình:
- Dạ được, em biết rồi!
***
- Em nói sao Tiểu Khê? Dương Ngạn Thần trở về rồi? Tiểu Như đang ở bên cạnh của nó sao?
Mặt Phong Dật Trình có vẻ rất hoảng hốt, anh sợ, điều anh lo lắng thật sự sắp sửa xảy ra rồi. Dương Ngạn Thần trở về, chắc chắn sẽ cướp mất bảo bối đó của anh. Không được, anh không thể để cho chuyện đó xảy ra được!
- ...
- Được rồi, anh sẽ phụ em đi tìm Mạch Tiểu Như!
- ...
- Được!
Anh cất điện thoại, giao lại tài liệu cho Khắc Thần.
- Ở đây để cậu giải quyết, tôi đi tìm người trước!
Xem ra, cô bé đó rất quan trọng với Phong Tổng của anh rồi.
Yến Khắc Thần gật đầu:
- Dạ được, thưa Phong Tổng!
***
Thấy cô hô hấp khó khăn, anh chủ động dừng lại, cánh môi nhỏ nhắn trước đó bị anh càn quấy đến mức đỏ lên y như miếng thịt bò.
Mạch Tiểu Như xấu hổ né tránh ánh mắt đó của Ngạn Thần, lại bị người đàn ông chủ động kề sát khuôn mặt với cô hơn.
Anh hôn nhẹ lên mũi cô.
- Bảo bối, em có biết anh rất yêu em không? Trước giờ để em phải chịu uất ức rồi!
Mạch Tiểu Như bật khóc.
Nếu như là cô của lúc trước, cô chắc chắn sẽ rất vui mừng khi anh nói ra những lời này, nhưng mà bây giờ lại không giống như lúc đó, cảm giác trong lòng cô rất xáo trộn. Cô kỳ thật không biết phải nên đối diện anh thế nào?
Người ta nói, nước mắt nữ nhi làm mềm lòng quân tử quả nhiên là có thật.
Cô khóc, anh cũng rất đau lòng.
- Tiểu Như, em đừng khóc có được không?
Dương Ngạn Thần vòng tay ôm lấy cô, xót xa nói.
- Anh nhớ em, anh thật sự rất nhớ em. Tiểu Như, để anh theo đuổi em lại có được không?
Mạch Tiểu Như vẫn còn chưa say, cô tỉnh táo đẩy anh.
- Giáo sư, đầu anh có vấn đề rồi phải không? Chúng ta thật chất không thể nào!
Dương Ngạn Thần liên tục bị khước từ, anh tức giận:
- Tiểu Như, tại sao chứ? Tại sao em lại không thể tiếp nhận anh? Rốt cuộc là tại sao?
- Tại vì con bé là hôn thê của tao!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.