Trời cũng nhá nhem tối, Thiên Khang không muốn tôi phải khóc như thế, liền bảo rằng sẽ đưa tôi về nhà rồi thu xếp đồ đạc cho chuyến bay. Bước xuống vài bậc thang, phía dưới có dáng người đang tựa vào xe, vẻ mặt hơi cau lại. Đó chẳng thể nào là ai khác: cái tên Tôn Phong biến thái gấp ngàn lần người phàm mắt thịt
Thấy chúng tôi, hắn tiến đến
- hai người ăn uống hơi lâu rồi đó
- liên quan gì không? vớ vẩn
- liên quan chứ! mượn bạn gái người khác đến giờ đã mất tiếng trôi qua mà vẫn không thấy trả, thì có đáng lo ngại không chứ?
Tôi đẩy mạnh vai hắn vì câu nói vừa nãy có phần hơi quá đáng. Mặt hắn vẫn trơ ra, độ "trơ trẽn" của hắn đúng là bị chai lì mất rồi
- về thôi, đứng đó làm gì. Cám ơn Thiên Khang nha, trả cô ấy cho tôi đúng giờ
- nè, bộ bị khùng rồi hã? trả cái gì...
- ngoan nào, vào trong nhanh đi! Để hai người đàn ông chân chính nói chuyện
Thế là "người đàn ông không chân chính" như tôi bị ra rìa, ngồi một mình trong chiếc xe, chẳng nghe thấy từ ngữ gì của hai người đó nói chuyện
- cậu chưa từ bỏ sao?
- chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ
- chắc chứ?
Thiên Khang cười, cậu ấy khoác lên vai Tôn Phong, trông thân thiết lắm. Nhìn điệu bộ của cả hai thì không ai nghĩ rằng hai người đó đang bàn "chuyện đại sự" gì
- yên tâm đi! từ giờ... Diệp Hạ phải nhờ cậu chăm sóc rồi
- cậu không cần phải nhắc, đó là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan/1145825/chuong-79.html