Tôi được báo tin này, lập tức đi đến thăm Khả Vy. Trên đường đến tôi cũng không tài nào ngồi yên được, cứ suy nghĩ mãi, một người tài sắc vẹn toàn như thế tại sao phải vì những chuyện này mà lại có những hành động ngông cuồng không suy nghĩ cho tương lai. Thật sự rất đáng tiếc...
Sau đêm qua nghe Tôn Phong giải thích về mối quan hệ giữa hai người họ và những việc xảy ra trong quá khứ, tôi có giận, có buồn và nghĩ rằng sẻ không thể nào làm bạn được với con người ấy.. Nhưng không! Dù sao đó cũng đã là quá khứ rồi, nếu như cứ chăm chăm và săm soi nó thì chẳng có ích lợi gì, ngược lại càng khiến cho cuộc sống của mọi người hỗn độn hơn thôi
Bước đến cửa thì đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Khả Vy, chắc là cô ấy vừa trãi quả những cảm xúc khó tả và đau khổ, không một ai hiểu cho mình. Tôi đã từng nên bản thân hiểu rỏ điều đó. Tôi hít thở sâu rồi mở cửa đi vào
- Khả Vy, cậu không sao chứ?
- ...
Cô ấy chẳng nhìn lấy tôi một lần, đôi mắt hướng về phía xa xăm kia
- em đến sao không nói tôi?
- tôi đến thăm Khả Vy vì nghe tin cậu ấy gặp chuyện, những bạn khác chốc sẽ vào sau
- cô đi ra đi, tôi không cần cô đến đây
- Khả Vy à, thật ra ...
- cô muốn Tôn Phong đúng chứ? được, 2 người đi hết đi, mặc kệ tôi
Cô ấy không còn đủ bình tĩnh để đối mặt với hiện thực nữa. Như bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan/1145816/chuong-70.html