Tôn Phong bắt đầu nói lên những tâm sự mà hắn muốn nói đến tôi. Thật sự suốt 5 năm qua, tôi chẳng nhận được bất kì lời nào từ hắn và hắn cũng thế. Tưởng chừng như bất lực, nhưng đến hôm nay cũng đã giải bày cho nhau hiểu
- đến để nói với tôi những lời này?
- chỉ sợ... bên cạnh em đã không còn chổ cho anh nữa
- còn Khả Vy? cô ấy cần mấy người, tại sao cứ phải mang đến cho người khác hy vọng rồi dập tắt đi nó vậy?
- ngoài em ra, những người con gái khác chẳng bằng
Đang lên cao trào, nổi hứng thì tự nhiên bụng tôi kêu lên không ngừng nghĩ, xấu hổ không biết nên chui vào chỗ nào để trốn cả. Tôi rất ít khi ăn khuya vì công việc khá là bận, nhưng không hiểu sao hôm nay có hắn lại như thế. Diệp Hạ ơi, mày hư quá!
Hắn nhẹ nhàng, hình như cũng đã đủ tỉnh táo để nhìn mọi thứ. Hắn xuống bếp, xoắn tay áo lên làm đồ ăn cho tôi. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành ngồi đây chờ. Trong lòng có một nỗi buồn chẳng nào buồn hơn: chiếc điện thoại yêu quý của tôi bị hắn làm cho tan nát, biết bao nhiêu là thứ quý giá trong này, đúng là "đồ sao chỗi" mà!
Mùi hương thân quen bay khắp mọi ngõ ngách trong nhà. Chẳng lẽ hắn lại nấu món "mì ông Phong" ?
- em ra ăn được rồi đó
- tôi xin lỗi, đang phút dữ dội mà lại....
- tôi cũng không muốn tranh luận với em, vì hiển nhiên em luôn đúng
- món này có phải.. "mì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan/1145814/chuong-68.html