- bộ giận hay sao?
Tôi cũng chẳng còn bận tâm làm chi những lời nói đó, vùng tay ra và bước đi
- đang nói chuyện mà bỏ đi đâu vậy?
- nói chuyện? chúng ta có chuyện gì để nói chứ?
-.....
-...
Chúng tôi dường như chẳng ai trả lời ai, cứ thế mà im lặng. Tại sao hắn không giải thích? Tại sao hắn phải im lặng? Tại sao những rối ren trong đầu tôi lúc này lại không đủ bản lĩnh để làm gì hắn?....
Hắn ngồi đó, tôi dần biến mất đi ra khỏi màn đêm chỉ có vài ánh đèn loe loét.. Thật sự tôi rất sợ phải đi một mình như thế này, nhưng chẳng còn cách nào khác nữa. Tôi giận hắn lắm chứ, điều tôi cần nhất là lời giải bày từ hắn, có lẽ... hắn cũng không hiểu được nỗi lòng của tôi
Trong balo lúc mang đi tôi có lén bỏ vài lon "giải sầu" (là bia đó) đúng là linh cảm mắc bảo! Bây giờ thứ này có thể sử dụng được rồi. "Xoẹt..." - tiếng khui nó ra nghe êm tai giữa màn đêm tĩnh mịch. Tôi đang ngồi cách xa nơi cắm trại chắc cũng chả ai rãnh rổi mà giờ này đi tìm một đứa như tôi đâu
Từng ngụm đắng chát trong cổ họng, cái cảm giác mông lung này khiến con người ta càng muốn lấn sâu, chiềm đắm trong ảo mộng hơn... Hình như tôi sắp say rồi thì phải?
- không ai uống thì mình uống một mình vậy. Cạn ly nào Diệp Hạ à...
- ai bảo là có một mình?
Lại là giọng cái tên đáng ghét nó, sao hắn biết tôi ở đây mà tìm đến chứ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan/1145801/chuong-55.html