Chương trước
Chương sau

Không hiểu vì sao tôi cứ có cảm giác ai đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi ngó nghiêng ngó dọc. À thì ra là Khả Vy, thấy hành động của tôi với Tôn Phong có vẻ thân mật nên không cầm lòng. Tôi được nước lấn đến, đá chân thật mạnh vào chân Tôn Phong
Mặt hắn lúc này cau lại, mắt đăm chiêu nhìn tôi. Miệng lẫm bẩm vài câu, chắc là đang chửi rủa thầm tôi đây mà. Tôi đang nhai ngấu nghiến liền bật cười thành tiếng
- haha, coi bản mặt của tên biến thái này kìa ...
Ai nấy trong quán đều hướng mắt về tôi, hình như tôi hơi lăn thì phải. Khả Vy từ từ mở ví ra khăn giấy lau mặt cho hắn, lại còn giở giọng yểu điệu nữa chứ, thiệt tình
- Tôn Phong lau đi nè, ở đây có vẻ ngột ngạt và khó chịu quá! 
- vậy mà nóng? (tôi chau mày lại) Thiên Khang có cảm thấy gì không?
- không nóng lắm (Thiên Khang nhẹ nhàng đáp)
- chắc là bạn Khả Vy đây không thích hợp với những nơi như thế này rồi, ăn mặc sang trọng như vậy thì làm sao có thể ngồi trong cái thời tiết "nóng bức muốn cháy da" được  (tôi hờ hững bỏ thức ăn vào miệng nói)
Không cần bàn đến, Khả Vy xụ mặt, tỏ vẻ đáng thương ngay lập tức. Tôn Phong hình như có chút xót xa, không nở nhìn Khả Vy như vậy. Xoay sang an ủi
- Phong thấy nóng thật, ăn nhanh rồi mình đi thôi
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi ăn uống no say, tôi và Thiên Khang cùng nhau đi dạo quanh thành phố một chút, cảnh đêm đẹp tuyệt vời, nhớ những ngày mà còn chạy trên chiếc xe đạp hằng ngày đi học cùng cậu ấy, rồi trốn cha mẹ để lang thang khắp phố phường, mới nghĩ lại thôi mà bồi hồi khó tả
- Hạ nhìn phía kia xem, cảnh đẹp lắm (Thiên Khang chỉ tay về hướng mặt trời đang lặn xuống)
- woaaa... (miệng chữ o mắt chữ a tôi hét lên)
Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh tượng này, nó đẹp tuyệt vời. Thích thật, cuộc sống này còn vô vàng thứ mà tôi chưa chiêm ngưỡng hết, việc gì phải tự nhốt mình , tự đau buồn khi ở bên cạnh tên khó ưa kia
Tôn Phong và Khả Vy cũng đi dạo quanh đó. Khả Vy có phần e ấp và dịu hiền gấp vạn lần Diệp Hạ tôi đây
- Tôn Phong... Vy có thể hỏi 1 câu được chứ? (e ấp)
- sao hả Vy? 
- mối quan hệ của Phong và Diệp Hạ.... là gì? (ngập ngừng)
Tôn Phong có phần hơi bối rồi nhưng cũng thành thật trả lời
- là bạn, chỉ là bạn... mà sao Vy hỏi vậy? (đứng khựng lại)
Khả Vy hít thở 1 hơi sâu, cố nén giọng để ép sự ngại ngùng vào trong lòng
- có bao giờ, có bao giờ...Phong thích Hạ chưa?
Lại là 1 câu hỏi khó, đúng là bà chằng đó chẳng có gì để thích nhưng nói không để ý hoàn toàn thì không phải, nhưng cũng không thể nào trả lời là có gì được...
- à, vy lại hỏi khó Phong rồi, mình đi tiếp thôi
Con gái thật khó hiễu, ngay cả người mà hắn "crush" cũng vậy, cũng chẳng khá hơn con sư tử là bao. Lúc nào trông cũng có vẻ bí ẩn, tiềm tàng sức mạnh vô hình nào đó nhưng lại không thổ lộ cho mọi người đượ biết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.