Khỏi phải bàn cãi đến việc tôi có bị phạt hay không, điều đó là tất nhiên rồi. Trong phòng giám thị tên của tôi được ghi khắp mọi nơi: Nhiên Diệp Hạ đi trễ, Nhiên Diệp Hạ ăn trong giờ học, Nhiên Diệp Hạ vi phạm kĩ luật.... Bấy nhiêu đó thì cũng đủ hiểu tôi nổi tiếng ở đây như thế nào
- Diệp Hạ, năm nay em học lớp mấy mà để tôi phải nhắc nhở về việc này hoài vậy? (thầy giám thị nhăn mặt nhìn tôi)
Tôi giả bộ làm bộ mặt ngoan hiền, biết hối lỗi
- thưa thầy, hồi nảy có bạn Tôn Phong trốn vào trường giống em đó thầy, sao thầy không bắt
- tôi biết chứ, em không thấy nó đang đứng sau em à? (thầy đưa tay chỉ về hướng Tôn Phong)
Tôi bật cười phấn khích, không ngờ hắn cũng có ngày này. Đáng đời lắm, dám chơi bỏ bạn! Khi nghe tôi nhắc đến hắn, khuôn mặt hắn chợt nhìn tôi đâm chiêu, hắn có chút ấm ức khi tôi dám nói xấu hắn trước mặt thầy
Lần này không giống như những lần trước, thay vì đứng ở nơi khuất bóng người qua lại, thầy giám thị bảo chúng tôi ra giữa thanh thiên bạch nhật đứng đó phơi nắng, phơi gió. Tôi có chút vùng vằng
- em không đồng ý, đi trễ thôi mà thầy, sao đứng ở ngoài đó
- à, giờ em có tin em bị thêm 1 tội nữa không hã?
- phạt nó nặng lên thầy, người gì đâu hung dữ thấy ớn (Tôn Phong cuối cùng cũng lên tiếng)
Tôi đá vào chân hắn 1 cái mạnh coi như sự trã thù, môi tôi mím lại mắt nhìn chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan/1145772/chuong-26.html