Tôi cố gắng kiềm nén "lửa" trong người lại. Để giữ gìn súc lát lên trường cho hắn nếm mùi đau khổ là gì.
- được lắm nhóc (tôi vổ tay liên hồi)
tên đó cười một cách đắc chí, cười sảng khoái như chưa bao giờ được cười. Giống như tôi đang tuyên dương vì hắn đã đánh bại được tôi vậy. Tôi quay ngang người lại, liếc hắn 1 cái lạnh như băng
Sau mộ hồi cãi vả ầm ĩ trên xe, chúng tôi cũng đã đặt chân đến trường, còn 2 phút để tôi chạy lên lớp. Quả thật ngày tháng đen đuổi đang bám theo tôi, tên đó chạy vừa kịp, còn riêng tôi phải bị đứng dưới sân cờ vì 2 ngày liên tiếp đi học muộn
- Tôn Phong! thù này không trả, Nhiên Diệp Hạ đây.... A (tôi la lến) đau em quá thầy (tôi bị thầy giám thị nhéo tai)
- em định làm gì tôi? em đang nói là sẽ trả thù tôi à?
- đâu có đâu thầy (tôi vùng vằng) mà tự nhiên thầy cho đứng đây với chồng sách này chi vậy thầy, nắng chang chang...
- lấy chồng sách đó để lên trên đâu, 2 tay ôm nó, một chân cong lên, đứng ở đây đến hết tiết, ra chơi không được ra! (thầy quay mặt bỏ đi)
Cuộc đời thật bất công, lần trước thì làm trò hề cho cả lớp, bây giờ level nâng lên cho toàn trường thấy. Bất ngờ tên đó từ trên lầu phóng máy bay giấy xuống chọc tức tôi. Nhìn khuôn mặt đáng ghét đó là thâm tâm tôi lại không thể chịu được
Tôi cầm lấy 1 quyển sách trên tay, ném thẳng lên. "Ôi trời!" quyển sách đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan/1145751/chuong-5.html