Nhìn Tạ Côn bị khiêng đi, nghĩ đến vừa rồi cậu ấy bị đánh rất nhiều vào chỗ hiểm, Tống Khinh Ca trong lòng lo lắng, biểu cảm vội vàng:" Tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện!”
Tả Mạc cười hắc hắc, đưa tay muốn sờ lên mặt cô, cô liền quay đi, hắn vô cùng tức giận, giọng tàn nhẫn:" Đi bệnh viện? Không thành vấn đề!” Hắn nhìn cô, ý vị thâm trường:" Nhưng mà, phải xem biểu hiện của em tối nay như thế nào ".
Tống Khinh Ca lo lắng cho Tạ Côn, cau mày nói:" Nếu như ngài không đưa cậu ấy đi bệnh viện, đừng có mơ động vào người tôi!”
Tar Mạc ngậm xì gà, cười đến khoái trá, vết sẹo trên mặt càng trở lên dữ tợn, hắn nói:" Ông mày ở trên giường không thiếu gì phụ nữ ". Hắn nhún vai, lưu manh nói:" Nếu như em không muốn vui vẻ, cũng được, ngày này năm sau sẽ là giỗ của hắn!” Hắn cười nói:" Lập tức ném hắn xuống biển, bớt phiền toái ".
“ Không được!” Cô gấp gáp nói, Tả Mạc, đúng là chuyện gì cũng có thể làm được.
“ Ông đây trước giờ không thiếu gì phụ nữ!” Tả Mạc nhíu mày nói:" Sống chết của hắn, đang nằm trong tay em ". Ách! Mấy thuộc hạ đứng gần đó nhíu mày, Tả Mạc kiên nhẫn như thế này, bọn chúng chưa từng thấy.
Sống lưng Tống Khinh Ca lạnh toát, biểu cảm vô cùng căng thẳng.
Tả Mạc cười ha ha:" Tối nay, tôi có thời gian, chừng nào em nghĩ thông suốt, thì đến phòng tôi …” Ánh mắt hắn nghiêng qua nhìn cô:" Nhớ là, phải tắm rửa sạch sẽ ". Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan-cuoi-mot-tang-mot/575112/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.