Editor: Miliion Roses
Sắc mặt Hứa Uyển có chút mất tự nhiên, nhưng cũng không phủ nhận, ngượng ngùng nói:" Áo sơ mi của anh, em làm rách rồi."
Ô Tĩnh nghe xong, tâm tình không tệ. Anh mím môi, ánh mắt mang theo vài ý cười.
Hai người nhân viên nhìn nhau, sau đó nhìn sang đôi nam nữ trước mặt. Người nhân viên tóc ngắn như đoán ra điều gì, liền nói:" Tiểu thư, áo sơ mi đó là mẫu của năm ngoái rồi, sao cô không chọn cho luật sư Ô mẫu áo của năm nay?"
" Đúng vậy, chuyển hàng từ thành phố A lên đây cũng không dễ dàng, mất thời gian lại phải đợi. Hơn nữa, mua lại chiếc áo sơ mi mình từng có, chẳng có cảm giác gì mới mẻ." Người nhân viên phụ họa:" Luật sư Ô, anh nói có đúng không?"
Ô Tĩnh nhìn người nhân viên, khẽ cười:" Đổi áo khác cũng không tồi."
Ách! Hứa Uyển trừng mắt nhìn anh, được tiện nghi còn khoe mẽ! Hừ, thôi quên đi. Ai bảo cô thiếu nợ anh? Không thể làm gì hơn đành nói:" Tùy anh."
Hai người nhân viên nghe xong, lăng xăng lấy mấy mẫu áo sơ mi đến trước mặt anh:" Màu đen thành thục sức quyến rũ, màu xám tro chững chạc nho nhã, màu trắng.." Hứa Uyển nhìn 2 người nhân viên xúm lại bên người anh, líu lo giới thiệu, cảm thấy hơi hơi khó chịu. Ô Tĩnh nhìn mấy chiếc áo sau đó quay đầu lại, hỏi ý kiến cô:" Tiểu Uyển, em thích anh mặc cái nào?"
Cô nhìn cũng không nhìn, thuận miệng nói:" Tùy anh!" Chỉ mong anh chọn nhanh nhanh một chút.
" Màu đen hay là màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan-cuoi-mot-tang-mot/575060/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.