Editor: Giả Bảo Ngọc
" Không cần đâu." Tống Khinh Ca gọi Hứa Uyển lại:" Tiểu Uyển, mình không đói bụng."
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô, Hứa Uyển cảm thấy xót xa, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười cười, sẵng giọng:" Mình vì đợi cậu mà cũng chưa ăn tối."
Lát sau, trên mặt bàn có 2 tô mì nóng hổi.
Ăn mì xong, Hứa Uyển lấy trong túi xách ra một tấm danh thiếp đưa cho bạn:" Đây là phòng tranh lớn nhất thành phố Z." Cô không dám nói là Ô Tĩnh đưa, sợ nhắc đến sẽ động vào nỗi buồn của Tống Khinh Ca, vì vậy nói:" Là một người bạn cho mình, nói rằng cậu cứ mang tranh đến.."
Phòng tranh Trường Phong sao?
Tống Khinh Ca nhìn danh thiếp, nhớ đến chuyện hôm nay ở phòng tranh Trường Phong.
Người quản lý trục lợi, Đổng Tùng San phách lối, còn có người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện..
Đối với việc bị Đổng Tùng San cố tình làm nhục, Tống Khinh Ca không để trong lòng, chẳng qua chỉ thấy xót cho tranh vẽ của mình bị cô ta giẫm lên.
Còn người đàn ông trung niên kia, nói là ra giải vây nhưng lại càng làm cho tình hình nhốn nháo hơn, bởi vì thứ nhất cô không quen người đó, thứ 2 tranh của cô không bán được với giá cao như vậy.
Cô không có ý định quay lại phòng tranh đó nữa. Nhưng lại không muốn phụ công Hứa Uyển, liền nhận lấy danh thiếp nói:" Ừ, mình sẽ đến đó."
--
Trước khi đi ngủ, Tống Khinh Ca phát hiện trên đầu gối mình bị thâm tím, có chút máu vẫn còn đọng lại đó. Khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan-cuoi-mot-tang-mot/575054/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.