Editor: Giả Bảo Ngọc
Lúc ấy, Tống Nhã Như đang tham gia vào dạ tiệc Trung thu của hội liên hiệp công thương thành phố Z. Bà đang cùng những nhân vật nổi tiếng trong thương trường cười nói thì cảnh sát ập vào, đọc lệnh bắt bà đi. Toàn hội trường lập tức xôn xao, Tống Nhã Như bàng hoàng:" Các người vu khống cho tôi."
Rắc một tiếng, cảnh sát không hai lời lập tức còng tay bà lại:" Bà có lời gì thì để đến gặp quan tòa rồi nói."
Trước mặt bao nhiêu người như vậy, toàn là những người nổi tiếng trong giới làm ăn của Thành phố Z, Tống Nhã Như bị giải đi, mất hết thể cả thể diện. Đi ra đến cửa lớn hội trường, thì thấy Sang Lan Cầm đang đứng đó, ăn mặc trịnh trọng, vẻ mặt trịnh thượng hướng ly rượu về bà, trên môi là nụ cười chiến thắng.
" Là bà hãm hại tôi!"
" Hãm hại? Tôi mà phải hãm hại bà sao?" Sang Lan Cầm ưu nhã cầm ly rượu.
Tống Nhã Như giờ phút này mới hiểu ra, nghiến răng nói:" Là bà giăng bẫy hại tôi." Khó trách, sao lại có thể dễ dàng xâm nhập vào tập đoàn ZK như vậy, thậm chí không cần phải dùng bất cứ sức lực nào:" Đào hố để tôi rơi vào."
Sang Lan Cầm cười khẽ, đung đưa ly rượu:" Nếu trách thì trách bà quá ngu ngốc."
Giờ phút này, Tống Nhã Như đã hiểu hết, chưa khai chiến mà bà đã bị thua.
Nhìn Tống Nhã Như bị giải đi, Sang Lan Cầm cảm thấy vô cùng hả hê, nhấp một chút rượu. Thật ra, khi Tống Nhã Như lẩn tránh đến HongKong, bà đã giăng một cái lưới lớn, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan-cuoi-mot-tang-mot/575045/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.