Chương trước
Chương sau
Editor: Miliion Roses 
Hứa Uyển rút tay về, không tình nguyện vào phòng làm việc của anh, sắc mặt lạnh như băng, lặp lại:" Cố Phong Thành đang ở đâu?"
Ô Tĩnh nhìn cô hỏi:" Em tìm Phong Thành làm gì?" Lúc vừa thấy cô, anh còn tưởng cô đến tìm anh..
Hứa Uyển cười lạnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn anh:" Anh ta đang ở đâu?"
“ Bệnh viện." Ô Tĩnh bị đánh bại.
“ Bệnh viện nào, anh dẫn em đi!” Hứa Uyển nói.
Ô Tĩnh đoán được Hứa Uyển vì Tống Khinh Ca mới đến đây, vì vậy nói:" Anh đang họp..”
Hứa Uyển nhìn xung quanh, rất nhiều con mắt tò mò đang nhìn hai người. Vì vậy, đến sát bên anh thấp giọng doạ nạt:" Nếu như anh không đưa em đi, em sẽ lớn tiếng nói với mọi người rằng.. anh vô lễ với em."
Ô Tĩnh hay tay khoanh trước ngực, nhún nhún vai, tựa như mấy lời doạ nạt kia chẳng xi nhê gì đến anh. Anh nhìn cô lên tiếng cười cợt:" Vô lễ với em? Trước mặt mọi người.. em nói ra ai sẽ tin?"
Nhưng không ngờ, Hứa Uyển cười lạnh sau đó ngã nhào vào ngực anh. Khi anh còn chưa kịp  ứng phó liền ôm lấy hông anh, rồi tủi thân tố cáo:" Ô Tĩnh, sao anh có thể như vậy? Đem em ăn sạch, xuống giường không chịu nhận nợ?"
Ách!
Trong phòng làm việc xôn xao.
Trong nháy mắt, mặt Ô Tĩnh biến sắc, nhìn mọi người xung quanh, đẩy Hứa Uyển đang bám ở ngực mình:" Em nói lung tung gì đó?"
“ Những lời anh nói khi ở trên giường, giờ anh quên hết rồi sao?" Hứa Uyển giống như người vợ bị bỏ rơi, lại bắt đầu tố cáo:" Sao anh có thể hư như vậy?"
Mắt thấy anh danh một đời bị cô phá huỷ, Ô Tĩnh mím chặt môi, nhìn người phụ nữ đang làm trò trong ngực mình, dương dương tự đắc nói:" Không phải anh nói muốn làm bạn trai của em sao? Như vậy mà em vẫn chưa hài lòng?" Anh ôm lấy cô. Nếu đã làm thì phải làm cho tới:" Chẳng lẽ em muốn lập tức kết hôn?" Cô ngoa, anh so với cô còn lợi hại hơn, xem ai sợ ai nào?:" Cũng đuợc, dù sao anh cũng không còn ít tuổi, kết hôn cũng được. Hay bây giờ chúng mình đến cục dân chính luôn?"
Ách!
Phòng làm việc nhao nhao.
Lần này, đến phiên Hứa Uyển trợn mắt, đẩy anh ra:" Anh nghĩ hay quá nhỉ." Sau đó, phát hiện có rất nhiều khán giả đang xem phim tình yêu miễn phí:" Tôi cùng với anh ấy đùa chút.. Tôi cùng anh ấy.. không có gì..”
Lời còn chưa dứt, cô liền bị Ô Tĩnh lôi vào trong phòng làm việc, sau đó cạch một tiếng, đóng cửa phòng làm việc lại.
Mọi người đứng bên ngoài hai mắt nhìn nhau, sau đó không ai bảo ai cùng bước đến cửa phòng Ô Tĩnh, đầu dán vào cửa nghe lén.
“ Anh buông tay!” Tay Hứa Uyển bị anh kéo làm cho đau. Cô cau mày không vui nhìn anh nói:" Anh thô lỗ như vậy không có bạn gái đúng là đáng đời."
Ô Tĩnh nhướn nhướn mày:" Ai nói anh không có bạn gái?"
Hứa Uyển nhìn anh bĩu môi:" Người phụ nữ nào không có mắt thế?"
Ô Tĩnh cười như không cười, đem cô bức đến bàn làm việc, hai tay chống ở bàn làm việc, giam cô lại:" Chính là người vừa rồi ở bên ngoài tố cáo anh ăn sạch không nhận nợ ấy."
Ách! Hứa Uyển đầu đầy vạch đen. Anh ở quá gần khiến cho cô căng thẳng, tay đẩy đẩy ngực anh:" Tránh ra, anh.. đừng..” Người cô dựa vào mép bàn, không còn đường lui nữa.
Ô Tĩnh ôm lấy eo cô, hài hước nói:" ăn sạch không nhận nợ, cái hư danh này anh không gánh nổi, vì vậy..”
Nói xong, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu..
Cạch một tiếng, cửa bị đẩy ra, một đám người nghe lén ngã nhào vào trong phòng.
“ Ô Tĩnh, xin lỗi anh!” Có người cuống quít nói.
Ách!
Ô Tĩnh còn chưa hôn được cô đã bị mấy cái bóng đèn cản trở.
Hứa Uyển phục hồi lại tinh thần, đẩy anh ra, cau mày giận:" Đồ lưu manh!” Cô đỏ mặt, sải bước đi ra ngoài.
--
Từ phòng luật sư đi ra ngoài, Hứa Uyển hận đến nghiến răng. Cô định tìm Ô Tĩnh, bảo anh đưa đến gặp Cố Phong Thành lại không ngờ bị Ô Tĩnh đùa giỡn.
Ô Tĩnh ngày thường nho nhã thế nào mà lại biến thành phúc hắc thế nhỉ?
Cứ tưởng doạ anh vài câu, anh sẽ vội vàng đưa cô ra ngoài, sau đó dẫn cô đến gặp Cố Phong Thành.. Cô càng nghĩ càng không thoải mái.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô nghĩ đến Hứa Khiêm. Đúng rồi, sao cô không nghĩ đến Hứa Khiêm chứ. Vì vậy, cô gọi điện thoại cho chàng ngốc này, sau đó chỉ 3 câu liền moi ra chỗ ở của Cố Phong Thành.
Hứa Uyển đi vào trong thang máy, thẳng đến phòng Vip. Không thèm gõ cửa cứ thể đẩy vào. Vừa mới vào, đập vào mắt là cảnh Cốc Tâm Lôi đang đút trái cây cho Cố Phong Thành, Cố Phong Thành thì đang cau mày, bày tỏ ý không ăn.
Hứa Uyển nhìn một màn này, nghĩ đến Tống Khinh Ca đang mê sảng ở nhà, lập tức nổi giận lôi đình:" Một đôi cẩu nam nữ."
Cốc Tâm Lôi nghe xong, để khay hoa quả sang một bên, không khách khí nói:" Nhà ai để xổng chó điên, để nó lọt vào đây cắn người thế này?"
Hứa Uyển nhào đến, từ trên cao nhìn xuống trong mắt tràn đầy tức giận:" Tôi mà là chó thật thì tốt, một phát cắn chết cô!”
Cốc Tâm Lôi bị doạ, sợ hết hồn nhưng vẫn gân cổ lên:" Cô đến đây làm gì, ở đây không hoan nghênh cô."
Hứa Uyển nhìn Cốc Tâm Lôi không khách khí nói:" Cô là cái thá gì?"
“ Tôi..” Cốc Tâm Lôi phẫn nộ.
“ Cút ngay!” Hứa Uyển gào lên, đối với Cốc Tâm Lôi vô cùng chán ghét.
Cốc Tâm Lôi luôn vênh váo, phách lối nhưng mỗi lần tranh chấp với Hứa Uyển đều bị bại trận, lúc này giả bộ đáng thương:" Phong Thành..”
Đại Boss đang ngồi trên giường bệnh, sắc mặt khẽ biến thành lạnh, cau mày nhìn Hứa Uyển:" Cô là ai?"
“ A." Hứa Uyển cười lạnh, khinh bỉ nói:" Cố tổng, anh quên hay là cố ý quên hả? Ngay cả tôi mà cũng không nhận ra?" Cô tiếp tục cười nhạo:" Xem ra, anh cũng là loại chẳng ra gì, nhanh như vậy đã cùng Cốc Tâm Lôi ở một chỗ, đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ."
Không hiểu vì sao lại bị mắng một trận, sắc mặt Đại Boss không được tốt, lạnh giọng nói:" Tôi không biết cô, không muốn nói chuyện với cô. Nếu không nhanh nhanh biến khỏi đây, tôi gọi bảo an đến."
“ Uổng công Khinh Ca yêu anh thật lòng, loại người vô liêm sỉ này, tốt nhất nên xóa khỏi bộ nhớ." Hứa Uyển nói.
Đại Boss cau mày, trầm giọng:" Tâm Lôi, gọi bảo an!”
Cốc Tâm Lôi nghe lệnh, cao hứng vô cùng, bộ dạng hả hê nhìn Hứa Uyển sau đó đi ra ngoài.
Nhìn thái độ của Đại Boss, Hứa Uyển vô cùng tức giận. Nhìn thấy ở mép giường có một cái nạng gỗ, liền lao đến cầm lấy hướng về những đồ dùng trong phòng Đại Boss đập.. Sau đó, vẫn chưa nguôi giận, liền hướng về Đại Boss đánh..
--
Tống Nhã Như đi công tác về, vừa vào đến cửa nhà đã lớn tiếng trách móc Khinh Ca:" Ly hôn, chuyện lớn như vậy sao không bàn bạc với dì hả?"
Tống Khinh Ca không lên tiếng.
Thấy bộ dạng cô tiều tụy, Tống Nhã Như thấp giọng, kiềm chế phẫn nộ hỏi:" Cậu ta chia cho con bao nhiêu tiền?"
" Không có."
Tống Nhã Như ngẩn người:" Phí cấp dưỡng?"
" Cũng không có." Tống Khinh Ca đờ đẫn nói:" Dì, dì đừng hỏi nữa. Cái gì cũng không có."
Tống Nhã Như nghe xong, cả giận:" Một phần tiền cũng không có vậy mà con lại ký đơn ly hôn? Con ngu ngốc vừa thôi chứ. Ngủ với cậu ta nhiều như thế, còn mang thai con của cậu ta? Sao cậu ta có thể đòi ly hôn vào lúc này? Không được, chuyện này không thể đơn giản thế được!" Bà cực kỳ tức giận:" Nhất định dì phải tìm cậu ta nói chuyện."
Tống Khinh Ca cười khổ, nói chuyện? Lại là về vấn đề tiền bạc sao?
Cô ngu ngốc, đúng là quá ngu ngốc. Có con nhanh chóng kết hôn, kết hôn xong nhanh chóng bị vứt bỏ, mất con xong nhanh chóng ký đơn ly hôn. Trong hôn nhân này, cái cô nhận được là một đoạn thời gian vô cùng đau khổ. Còn anh, tặng cho cô toàn là giả dối. Tỉnh mộng, lưu lại chỉ là vết thương này chồng lên vết thương kia.
Tống Nhã Như cực kỳ tức giận, kéo cô:" Đi, chúng ta đi tìm cậu ta ngay bây giờ, dì không tin Cố Phong Thành ở trước mặt dì dám phách lối?"
" Con không đi." Tống Khinh Ca lạnh lùng đẩy bà, cô không cần tiền.
" Con ngu ngốc vừa thôi!" Tống Nhã Như mắng:" Khó trách ban đầu con bị lừa gạt, bị Cố Phong Thành bỡn cợt."
" Con ngu, con ngốc nên cả họ mình là gì cũng không biết." Tống Khinh Ca ngẩng đầu nhìn bà, Sang Lan Cầm nói những lời đó, vẫn còn lởn vởn trong đầu cô.
Tống Nhã Như cau mày.
" Dì, chúng ta họ Tống hay họ Lục?" Cô hỏi.
Tống Nhã Như ngạc nhiên, sắc mặt không được tốt, nói cho có lệ:" Con nói gì?"
" Lục Khiết có phải là tên dì không?" Tống Khinh Ca trực tiếp hỏi.
Cái tên này, ở trong ký ức đã 20 năm, hôm nay đột nhiên bị nhắc đến khiến Tống Nhã Như sắc mặt tái xanh, bối rối nói:" Con nghe ai nói thế?"
" Mẹ Cố Phong Thành." Tống Khinh Ca nhìn bà:" Sang Lan Cầm." Dì trước giờ là người thân duy nhất của cô. Nhưng sao bây giờ cô cảm thấy dì xa lạ, xa lạ đến đáng sợ.
Tống Nhã Như đổ mồ hôi, bàng hoàng ngồi xuống ghế sa lon, bà vẫn tưởng rằng Sang Lan Cầm chưa điều tra ra điều gì.
Thấy bà trầm mặc, Tống Khinh Ca phần nào đoán ra, hỏi:" Dì là Lục Khiết, vậy còn con là ai?"
" Khinh Ca." Tống Nhã Như ổn định lại tâm trang, khéo léo nói:" Chúng ta họ Tống, con là cháu gái ruột của dì."
" Vậy sao lại có cái tên Lục Khiết?" Tống Khinh Ca không hiểu:" Tại sao dì lại mang cả họ Lục?"
Tống Nhã Như khẽ thở dài, nhíu mày nói:" Lục Khiết chỉ là tên trước đó. Khinh Ca, con quên sao, bà ngoại con họ Lục. Khi còn bé, dì nhiều bệnh, nên bà ngoại đổi họ cho dì để dễ nuôi ấy mà."
" Dì và Sang Lan Cầm rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?" Tống Khinh Ca không hiểu, có bao nhiêu oán hận mà Sang Lan Cầm lại có thể độc ác như vậy.
" Dì và bà ấy không tính là quá quen, có thể có chuyện gì chứ?" Tống Nhã Như làm bộ gió thoảng mây trôi nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.