Editor: Giả Bảo Ngọc
Ánh mắt Tống Khinh Ca mải miết nhìn bốn phía, nhưng không tìm thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc, khi cô đang thất vọng thì nhìn thấy Tôn Thần, chủ nhân bữa tiệc tối nay. Anh đang đứng cách đó không xa, cùng những vị khách hàn huyên. Tống Khinh Ca đi tới, nở nụ cười yếu ớt: “ Tôn Tổng, chào anh.”
Tôn Thần xoay người lại, nhìn thấy cô thì hơi giật mình, cặp kính trước mắt cũng không thể che dấu đi những tia vui vẻ nhấp nháy trong khóe mắt anh. Anh vẫn vậy, luôn nho nhã, lịch sự. Giọng nói dịu dàng như với một người bạn thân thuộc: “ Khinh Ca, em đến rồi.”
Tống Khinh Ca hơi nghiêng đầu, mím môi nói lời cảm ơn: “ Bài trả lời phỏng vấn của anh, em đã xem qua. Tôn Tổng, cảm ơn anh đã giúp em giải thích.” Cô chủ động bước tới chào hỏi anh, thứ nhất là muốn nói lời chào tới chủ nhân bữa tiệc, ngoài ra còn muốn gửi lời cảm ơn.
“ Anh chịu sự nhờ vả của một người, với lại chỉ nói ra sự thật thôi.” Tôn Thần nhìn cô, cười nhạt. Đem cảm xúc sâu thẳm trong nội tâm của mình cất giấu đi: “ Chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay, em không cần nghĩ nhiều đâu.”
Nhờ vả? Tống Khinh Ca hơi kinh ngạc: “ Là ai nhờ vả anh?”
“Em không biết?” Tôn Thần thâm ý nhìn cô.
Chẳng lẽ là Đại Boss? Dường như, ngoài anh ra không thể là ai khác. Thế nhưng, anh dường như muốn Ô Tĩnh ra mặt hộ: “ Là Ô luật sư sao?” Tống Khinh Ca hỏi.
Tôn Thần mím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan-cuoi-mot-tang-mot/574982/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.