Editor: Giả Bảo Ngọc Vương Duệ lì lợm một lần nữa giơ ly rượu lên đưa cho Tống Khinh Ca thì cô mỉm cười đẩy lại, rượu sóng sánh theo đà vẩy vào quần áo của Vương Duệ. Hắn không vui, đen mặt: " Cô có ý gì hả? Không muốn uống thì thôi, lại vẩy bẩn lên người tôi." " Xin lỗi!" Tống Khinh Ca nói, thật ra là cô cố ý. Đối với loại người da mặt dày, nhớp nháp như kẹo da trâu này, cô không cần thiết phải lịch sự với hắn. " Phì! Cô nghĩ mình là ai, đừng có không biết xấu hổ." Vương Duệ uống quá nhiều, nói càn: " Loại đàn bà như cô, cầu xin tôi ngủ cùng, tôi còn thấy tởm lợm." La Thế Sâm đứng bên cạnh, đã đen mặt. Tống Khinh Ca có chút căng thẳng, quả thật loại ngu đần không thể chọc được, vừa mới chọc phải liền phun ra những lời lẽ thô tục. Trong trường hợp thế này, người khôn là phải giữ mình. Không nên cùng hắn so đo, vì vậy cô xoay người rời đi. " Giả bộ thanh cao cái khỉ gì, cô không phải là loại người chuyên bán thân sao?" Vương Duệ nói tiếp: " Thế Sâm ngu đần nên mới để cho cô ra giá trên trời, lừa gạt vơ vét." Tống Khinh Ca nghe hắn nói, ngừng bước chân, lạnh giọng: " Anh có ý gì hả?" " Còn giả bộ?" Vương Duệ nhổ rượu trong miệng ra: " Cô mượn cớ hủy hôn, lấy của Thế Sâm không biết bao nhiêu là tiền." Giống như bị dội một gáo nước bẩn, Tống Khinh Ca bực tức: " Anh nói bậy gì thế?" " Có im mồm đi không? Uống phải nước tiểu của mèo không ngậm được mồm à?" Sợ Vương Duệ phun ra thêm mấy lời bất nhã, La Thế Sâm không vui, dùng sức đẩy hắn một cái. Vương Duệ lảo đảo suýt ngã nhào, thiếu chút nữa đụng phải bàn nhưng hắn không hề im mồm: " La Thế Sâm, thằng ngu này!" La Thế Sâm nổi giận, đang định cho hắn một quả đấm thì bị mấy người quanh đó ngăn lại: " Sâm thiếu, không nên cùng kẻ say gây lộn. Cậu không phải không biết, Duệ thiếu mỗi lần rượu vào là lời lẽ lung tung, cần gì cùng cậu ấy so đo." Rất nhanh, Vương Duệ bị người khác kéo đi. Suýt nữa một cuộc ẩu đả nổ ra. Nhưng sắc mặt La Thế Sâm vẫn vô cùng kém, hừ một tiếng, không thèm nhìn mặt ai sau đó lừ lừ đi ra ngoài. Những lời nói của tên Vương Duệ đó khiến trong lòng Tống Khinh Ca mơ hồ nổi lên nghi ngờ, cô đuổi theo La Thế Sâm. Cuối cùng, nhìn thấy hắn ở hành lang, cô đang đắn đo xem có nên đi tới hỏi hắn không thì thấy Chu Châu bước về phía hắn. " Sâm thiếu, những gì anh sắp xếp em đã làm theo." Chu Châu cười nhạt, giọng nhẹ nhàng: " video của anh và Tống tiểu thư đã được đưa lên internet, em còn sắp xếp cho vài thành viên ngầm đi cắt dán, sao chép. Mới hơn hai giờ, trên các trang web đã thay đổi chiều gió, tin chắc rằng chưa tới một tuần, đoạn video trước đó của anh sẽ bị đưa vào quên lãng." " Vất vả cho em rồi." La Thế Sâm nhếch mày. " Có thể vì Sâm thiếu làm một chút việc, là vinh hạnh của em." Chu Châu cười xinh đẹp, đứng cách La Thế Sâm một khoảng, cũng không chủ động tiến sát đến bên người hắn. La Thế Sâm liếc nhìn cô, nhếch môi: " Em so với Đổng Tùng San thông minh hơn rất nhiều." Nhắc tới Đổng Tùng San, hắn hận đến nghiến răng, nếu không phải vì cô ta không phân biệt được lúc nào mới được phép dụ dỗ hắn, thì cái video chết tiệt kia có bị đưa lên không, dư luận có như sóng thần thế này không. Mà hắn và Chu Châu lại có một đoạn tình cảm quá ngắn. Về sau khi quen Đổng Tùng San, so sánh thấy cô không đủ lẳng lơ, không đủ phóng đãng vì vậy liền bỏ rơi cô. Nụ cười của Chu Châu đẹp mê người, cô nhẹ nhàng ngoắc ngoắc đầu ngón tay của hắn: " Sâm thiếu, đối với em rất lơ là đó nha." La Thế Sâm cười yếu ớt: " Chờ cho mọi chuyện lắng xuống.. anh sẽ đến tìm em." Hôm nay, hắn bị La Quốc Dân hung hăng dùng roi quất một cái, có ngu nữa cũng phải biết rằng tại thời điểm này mà tiếp tục làm mấy cái trò kia, e rằng.. " Em đợi điện thoại của Sâm thiếu." Chu Châu cười. Nhìn bọn họ vui vẻ nói chuyện, Tống Khinh Ca xoay người rời đi. La Thế Sâm quả thực như là chất dẫn điện, ở đâu cũng có phụ nữ vây quanh. Càng làm cho cô giật mình hơn, đó là vốn tưởng rằng Chu Châu là người đoan trang ưu nhã, vậy mà cũng bí mật quyến rũ La Thế Sâm. Đột nhiên, đang nghĩ đến Chu Châu cô lại nghĩ tới mình, cô cũng dây dưa với Đại Boss, chung quy không phải là giống nhau ư? Mỗi lần cô đều nói muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng chẳng phải lần nào cũng rơi vào tay giặc, rồi bị anh hôn cho mất khống chế sao? Cô và Chu Châu có gì khác nhau? La Thế Sâm cũng bị nhiều phụ nữ tranh nhau xâu xé. Còn Đại Boss, là người đàn ông rất thành thục, lại ưu nhã. Bản thân cô còn bị mê muội đến mức đầu óc choáng váng, nói gì đến những phụ nữ khác? Bên cạnh anh, trừ Hải Luân chắc cũng có rất nhiều phụ nữ đưa tới tận cửa đi. Nghĩ vậy, tầm mắt của cô không tự chủ được lại đảo quanh phòng tiệc tìm kiếm, khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang cùng một người đàn ông trung niên trò chuyện phiếm thì đáy lòng cô hơi buông lỏng. Cô âm thầm mắng mình: Tống Khinh Ca, mê trai cái gì hả. Cho dù anh có đang ở với người phụ nữ khác, thì đó cũng là chuyện của Hải Luân, đối với mày không có nửa xu quan hệ. Việc của mày, là tránh anh ấy, càng xa càng tốt. -- Sau khi bữa tiệc kết thúc, cô lên xe của La Thế Sâm về. Dọc đường đi, hắn trầm mặc ít nói, sắc mặt vẫn rất tệ, so với lúc bình thường khác một trời một vực. " Những lời Vương Duệ nói, là có ý gì?" Tống Khinh Ca hỏi hắn, trong lòng càng lúc càng nghi ngờ. " Anh không biết." La Thế Sâm không nhịn được nói tiếp: " Tên Vương Duệ khốn kiếp đó, phun ra toàn lời dơ ý bẩn, lời hắn nói em cũng tin?" Tống Khinh Ca ngập ngừng, hắn và Vương Duệ không phải là cá mè một lứa sao, không có gì dấu nhau. Đang yên đang lành, sao Vương Duệ lại phun ra mấy câu nói cô lừa gạt hắn? -- Mang theo mối nghi ngờ, sau khi về nhà Khinh Ca hỏi thím Cẩm: " Dì tôi đâu?" " Đang ở phòng." thím cẩm nói: " Chắc đổng sự ngủ rồi." Khinh Ca lên lầu, đi ngang qua phòng của Tống Nhã Như, mơ hồ thấy trong phòng vẫn có ánh đèn, cô khẽ gõ cửa, sau đó đẩy cửa bước vào phòng. Tống Nhã Như đang nằm trên giường xem văn kiện, nhìn thấy cô, bà gỡ kính xuống hỏi: " Con về rồi?" " Vâng." Khinh Ca bước lại gần. Tống Nhã Như kéo tay cô: " Sao tay lại lạnh thế?" Hai tay bà bao bọc lấy tay Khinh Ca, dịu dàng che chở, vẻ mặt ân cần khiến cho Khinh Ca khó có thể hoài nghi được tình cảm mà dì dành cho cô. " Dì.." Tống Nhã Như vén chăn lên, khẽ hắng giọng: " Quá lạnh, mau lên đây ngồi." Thấy cô không nhúc nhích, bà liền lôi cô ngồi lên giường, đem chăn đắp lên người cô: " Chúng ta lâu lắm không ngủ cùng rồi." Bà vòng tay ôm cô. Tống Khinh Ca nhớ lại khi còn nhỏ, cô thường ngủ cùng dì, dì rất dịu dàng, ân cần, yêu thương chăm lo cho cô. Tống Khinh Ca bỗng thấy đáy lòng ấm áp hơn. " Dì." Cô nhắm hai mắt, nói nhỏ. " Ừ." Tống Nhã Như ôm cô. " Con.. " Tống Khinh Ca định hỏi nhưng lại không muốn đánh vỡ ôn tình tốt đẹp, cũng bởi cô rất mệt, nên nói khẽ: " Dì ngủ ngon." " Ngủ ngon." Tống Nhã Như vuốt ve tóc cô, đưa tay tắt đèn. Đêm qua, Tống Khinh Ca mơ ngủ thấy mình và Đại Boss hôn nhau khó tách rời, khi đến đoạn cấm trẻ em xem thì Hải Luân đột nhiên đi vào, Đại Boss ở trước mặt Hải Luân cầu xin tha thứ, đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu cô, nói là vì cô dụ dỗ anh. Hình ảnh mau chóng biến đổi, một đám người đuổi theo mắng nhiếc cô, nói cô là đồ tiểu tam không biết xấu hổ. Mà Đại Boss đang ôm lấy Hải Luân, thờ ơ lạnh nhạt đứng xem, cô liều mạng chạy, nhưng chân như là bị đổ chì không thể bước đi được, cô muốn giải thích nhưng không nói ra được thành lời. Đột nhiên cô tỉnh lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Bên ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng. Bên cạnh cô, Tống Nhã Như đã chìm vào giấc ngủ. Nghĩ đến giấc mơ đó, Tống Khinh Ca không ngủ lại được. Hôm sau, trên báo đăng tin về buổi tiệc từ thiện. Trên hình là La Thế Sâm và Tống Khinh Ca tình cảm nắm tay nhau đi vào dự tiệc. Hơn nữa, còn đưa ra bằng chứng thuyết phục rằng La Thế Sâm và nam chính của video bất nhã kia không có liên quan, hôn thê lại luôn kề bên, chứng minh chân tình không hề thay đổi. Trên web, mặc dù dân mạng không dễ bị lừa nhưng thành viên ngầm rất biết cách tấn công vào các trang web lớn, đổ hết tội lỗi lên đầu Đổng Tùng San, để cho dư luận nghiêng về một phía, dường như thành công tách biệt được hình ảnh La Thế Sâm và nam chính video kia ra. Đổng Tùng San mang tiếng xấu là tiểu tam, đã thế còn bị xới lại cuộc sống trước kia, có người tìm được chứng cớ trước đây cô làm gái bán thân. Những thành viên ngầm này cố ý thả ra tin tức, nói Đổng Tùng San vì muốn nổi danh, nên cố ý đưa video bất nhã này lên, tìm một người đàn ông có dáng vẻ giống La Thế Sâm, mục đích là khiến người xem bị lẫn, muốn nhân cô hội này để một đêm thành danh. Trong lúc nhất thời, La Thế Sâm "tắm trắng" thành công, Đổng Tùng San thì như bị dội một gáo bùn, bị gán cho hàng loạt biệt danh xấu. -- Bữa sáng, Tống Nhã Như đọc báo thấy hình của Khinh Ca và La Thế Sâm, sau đó bà cẩn thận đọc tin tức của buổi từ thiện. Tống Khinh Ca cúi đầu uống sữa tươi, che giấu nỗi bất an. Tối hôm qua, Đại Boss mua tranh của cô đoán chừng không tránh khỏi việc truyền thông đưa tin.. Nếu như dì hỏi, nên giải thích thế nào? Thế nhưng, Tống Nhã Như xem xong báo liền đặt sang một bên. Khinh Ca với tờ báo, xem qua. Trừ ảnh của cô và La Thế Sâm còn có một vài hình ảnh của buổi tiệc bán đấu giá. Điều khiến cô an tâm đó là không có hình của cô và Đại Boss chụp khi lên nhận tranh, đoạn dưới viết cũng chỉ qua loa một câu: " trong buổi từ thiện, tập đoàn Tống thị quyên tặng tranh vẽ, được 1000 vạn là vật phẩm có giá trị nhất trong buổi đấu giá.", không có chữ nào nhắc đến Đại Boss. Cô thở phào nhẹ nhõm. " Hôm nay con và Thế Sâm có sắp xếp đi đâu không?" Tống Nhã Như hỏi. Ách! Tống Khinh Ca không hiểu hỏi: " Không phải dì nói là chỉ cần xuất hiện trên truyền thông thôi sao?" Qua báo chí, phần nào thấy được La Thế Sâm đã được "tắm trắng", đối với cô, chuyện nên làm coi như đã làm xong. " Con cho rằng những ký giả và dân mạng, chỉ nhìn vào mấy tấm ảnh là tin ngay sao?" Tống Nhã Như nói: " Giúp người phải giúp đến cùng, mấy ngày này con và La Thế Sâm phải thường xuyên ở bên nhau cùng xuất hiện, để ngăn chặn những mối nghi ngờ." Bà lại thở dài một tiếng: " Chờ cho chuyện này hoàn toàn lắng xuống, con hãy đi du lịch cho khuây khỏa, không phải con nói muốn đi Thụy Sĩ sao? Đến lúc đó rủ Hứa Uyển cùng đi. Con cũng có thể đi lên thủ đô, thăm Điền giáo sư, tiện thể ghé thăm đàn chị vẽ tranh kia.. nhìn người ta học tập một chút.." Đang muốn nói điều gì, nhưng khi nghe nhắc đến đàn chị, Tống Khinh Ca ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Tống Nhã Như không chỉ một lần nhắc nhở cô, nói cô nên chủ động gọi điện thoại cho đàn chị vẽ tranh để tạo mối quan hệ, nhưng cô từ chối. Bởi vì, cô và chị ấy không phải là đồng học, cũng không quá quen, đột nhiên liên lạc với người ta, hình như không được hay lắm. Huống chi, nghe nói chị ấy đã có 4 đứa con, lại rất bận rộn, làm gì có thời gian mà cùng cô nói chuyện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]