Quả thực Đại Boss phải cảm ơn cuộc điện thoại của Lão Chung vì giúp cô ngốc nào đó bề ngoài có vẻ kiên cường nhưng nội tâm vô cùng mềm yếu kia tỉnh táo lại, không khóc nữa.
".. Cô phải đi sao?" Đại Boss lên tiếng, phá vỡ không khí trầm mặc.
" Ừ." Cô tách khỏi người anh, tâm tình dần ổn định, nhưng vẫn còn chút lúng túng. Tối nay, mất hết cả thể diện, đầu tiên là bị Cao Tử Thụy bắt gặp, sau đó ở trước mặt anh lại vô cớ la lối, khóc lóc. Thực sự là không biết dấu mặt vào đâu.
Cô vốn không phải là người tùy hứng, nhưng không biết tại sao, mỗi lần đối diện với anh cô đều trở lên hồ đồ.
" Thật không phải.." cô cúi đầu, không dám nhìn anh, tay cô sờ lên huyệt thái dương: " Vừa rồi tôi.. cảm xúc có hơi thái quá."
Nếu như suy nghĩ kỹ, chuyện này, lỗi không phải hoàn toàn do anh. Bởi vì anh hôn cô nhưng cô lại không phản kháng.. thậm trí còn mê man trong đó.
Hơn nữa, tối nay là cô chủ động tìm đến anh mấy lần, đầu tiên là đi nhờ xe, sau là mượn chứng minh thư.. cô đã từng dụ dỗ anh. cho nên anh hiểu lầm là đúng rồi.
Nhìn sắc mặt cô đỏ bừng, lúng túng nói lời xin lỗi, khác hắn với lúc vừa rồi làm nũng, khóc thút thít. Thay đổi đáng yêu này khiến trong lòng Đại Boss càng thêm phần cưng chiều: " Tôi không biết Cao Tử Thụy ở đây.. Sau này, sẽ không để cậu ta vào phòng này nữa." Để cho cô lúng túng thế này, anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan-cuoi-mot-tang-mot/574914/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.