Động lực sống duy nhất của tôi đã chẳng còn thì tôi là ai cơ chứ? mẹ đã nói tôi sinh ra là sự cứu rỗi củ nhân loại thì giờ tôi không thể cứu họ bằng năng lực thì tôi còn có tác dụng gì...-
Bất ngờ hắn lại búng vào trán nàng một cái đau điếng, cắt ngang lời nói mơ hồ của nàng, vẫn là cái búng trán khiến nàng chợt tỉnh giấc khỏi những suy nghĩ hỗn tạp trong đầu
- Đừng có lải nhải nữa, thật đau đầu. Không cứu mấy đám thường dân ngu ngốc kia của người thì người sẽ chết chắc? Thiếu gì người ngươi có thể giúp chứ, sao ngươi ngốc vậy?
Hắn mặc kệ nàng có nghĩ gì nữa không mà một mạch đi về phía rừng sâu phía trước
- Nếu không muốn bị đám thú và yêu ma ăn thịt thì đừng chỉ có đứng đó
Tên này thật đáng ghét, nhưng hắn nói cũng đúng, nàng đứng đấy cũng chẳng có tác dụng gì nên cũng đành phải đi theo hắn. Cảm giác đi chân trần trên cỏ như vậy nó vừa quen thuộc mà cũng vừa lạ lẫm với nàng. Một cảm giác tự do đã lâu chưa cảm nhận thấy
- Tên ngươi là gì?
Gì đây? hắn biết tên nàng rõ ràng rồi mà còn hỏi làm gì nữa, là hắn cố tình không biết sao?
- Aria -...
- Ta hỏi tên thật của ngươi
- Tên thật?
- Đừng giả ngốc như vậy, ta biết đó là cái tên ngươi tự đặt cho bản thân
Phải... bản thân nàng ngoài bị gọi là "thánh nhân" là "sự cứu rỗi" là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-happy-lemon/3574894/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.