Cô nắm chặt cái chốt sắt của đai bảo hiểm trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh chảy ra, tiếng gào thét ở bên dưới giống như ngọn lửa lớn nuốt chửng hai người, cô bắt đầu không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, thậm chí cô còn không nghe thấy tiếng hít thở của bản thân, trong tai chỉ vang vọng tiếng hò hét đòi chém giết ----
Trong lòng cô chấn động.
Cửa mở ra, nhưng cô lại không biết phải đi vào trong như thế nào, Mạc Dĩ Thành hơi chạm vào lưng cô, lúc đó cô mới hoàn hồn.
Chỉ về phía trước, ra hiệu để cô đi theo.
Tần Mộc Ngữ có cảm giác bước chân của mình mềm nhũn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt thấm đầy mồ hôi lạnh, bước từng bước một về nơi có ánh sáng. Trên khán đài tất cả mọi người giống như phát điên hét về phía chiếc lồng sắt giống như lồng nhốt thú khổng lồ ở giữa, cô không theo kịp, Mạc Dĩ Thành nhíu mày nắm chặt cổ tay cô kéo đi, giữa không gian toàn là tiếng la hét dữ dội hắn dùng khẩu hình miệng nói với cô: "Nếu như sợ, thì đứng đây chờ."
Cô cũng dùng khẩu hình miệng hỏi lại hắn: "Anh ấy ở đâu?"
Ngay lập tức trong mắt Mạc Dĩ Thành giống như có những ngôi sao ngưng tụ lại, sáng lấp lánh rực rỡ.
"Đi theo tôi."
Trong chiếc lồng lớn như lồng nhốt thú, tiếng kim loại va chạm vào nhau, tiếng gào thét, xé toang màng nhĩ của cô----
Cuối cùng cô cũng nhìn được cảnh tượng ở bên trong.
---- Một người đàn ông cao lớn khoẻ mạnh, trên lưng đầy hình xăm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530772/chuong-330.html