Thượng Quan Hạo tuyệt vọng và suy sụp, đứng bên cô gần đến vậy.
Đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ run lên, nghe anh nói ra một câu tàn nhẫn tuyệt tình, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vô cùng tái nhợt, trên đôi môi nhợt nhạt không còn chút huyết sắc.
Tần Mộc Ngữ nhìn anh thật lâu, nhìn những giọt mồ hôi trên trán anh chảy xuống, làm ướt hàng lông mi, khích thích hốc mắt anh trở nên đỏ ngầu, đôi mắt sâu thẳn không hề chớp dù là một cái.
Tay chân cô đều lạnh ngắt, gật đầu, hoảng hốt nhưng lại kiên định bước ra khỏi vòng tay anh, đi đến cửa phòng bệnh, mở cửa bước ra ngoài.
Trong phòng bệnh khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm hai bàn tay chống rỗng của mình, chỉ cảm thấy trái tim bị xé rách một khoảng, máu chảy ra không ngừng, trống rỗng, khoét sâu, rồi mất hẳn... Anh không kiên trì thêm được nữa.
Bên ngoài phòng bệnh, Mạc Dĩ Thành đang nhét hai tay vào túi quần,
trơ mắt nhìn cô gái nhỏ gầy yếu dịu dàng đó đi ra từ trong phòng, trong mắt cô ngập nước, nhưng không nhìn bất kỳ ai, cắn chặt răng có gắng duy trì sự lạnh lùng và tàn nhẫn cuối cùng, đi về hướng khác trong hành lang.
Không chút lưu luyến, càng lúc càng đi xa.
Mạc Dĩ Thành không thể yên tâm nổi, hắn nhíu mày, theo bản năng đi đến trước phòng bệnh mở cửa ra.
Người đàn ông bên trong cánh cửa đột nhiên 'Rầm!' một tiếng từ trên tủ ngã lăn ra đất!
Sắc mặt Mạc Dĩ Thành căng thẳng, đột nhiên trái tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530733/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.