Đến tận khi ngồi vào trong xe, cô mới nhận ra mình vẫn còn cầm chiếc điện thoại đó,Tần Mộc Ngữ nhíu mày, định đặt điện thoại lên ghế để anh phải ngồi lên ghế trên, anh đột nhiên lạnh giọng nói: "Cầm lên." Cô giật mình, không ngờ người đàn ông lãnh khốc này luôn không cho phép người khác kháng cự như vậy. Thượng Quan Hạo khởi động xe, đôi mắt lạnh lẽo nhìn đội thi công đằng sau qua gương chiếu hậu, nói nhỏ: "Anh nói em giữ lấy, là để bất cứ lúc nào anh cũng liên lạc được với em, ít nhất là nửa tháng này nên như vậy." Tần Mộc Ngữ nhíu mày càng chặt, chỉ cảm thấy anh ngang ngượng đến mức hết thuốc chữa: "Anh bị điên à? Tôi đã nói là tôi không muốn!" Tay của anh hạ xuống nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, thản nhiên nói: "Nửa tháng, nếu như lúc ấy em vẫn không cần thì cứ ném đi, anh sẽ không ép buộc em nữa." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ nhăn lại, chán nản muốn chết đi, cô vươn tay lay chốt cửa, mới phát hiện ra là đã bị khoá, xe đang từ từ di chuyển đi về phía bệnh viện. Rốt cuộc người đàn ông này bị sao vậy? Nói với anh nhiều lần như vậy rồi mà anh vẫn không hiểu sao? "Anh buông ra..... Đừng kéo tay tôi." Cô xấu hổ ra lệnh. Thượng Quan Hạo chẳng thèm nghe, ngược lại càng giữ chặt hơn. Tần Mộc Ngữ đành phải tự mình đấu tranh, muốn tránh khỏi nhiệt độ nóng như bàn là đó, lại bị anh lạnh lùng nhìn, quát lớn: "Đừng lộn xộn! Anh đang lái xe." "Anh....." đôi mắt trong suốt của cô nhìn anh chằm chằm, lại bắt đầu buồn bực. Người đàn ông này, tại sao lúc dịu dàng thì giống như cô có làm gì cũng có thể dung túng, nhưng lúc lạnh lùng phũ phàng lại vểnh râu trừng mắt, giống như ai cũng không thể động vào anh vậy? Rốt cuộc đâu mới thật sự là Thượng Quan Hạo? Đang suy nghĩ, điện thoại di động trong túi anh rung lên. Đôi mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Hạo tản ra sát khí, thản nhiên nói: "Giúp anh lấy ra đi." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ bùng lên ngọn lửa giận nho nhỏ, cô không muốn giúp, nhưng điện thoại trong túi anh cứ rung lên không ngừng, cô đành phải vươn tay ra giúp anh lấy, trong túi trái và túi phải đều không có, cô tức giận lườm anh, ngước mắt lên thấy ngay trên khuôn mặt tuấn dật nở nụ cười, đôi môi mỏng của anh khẽ mở: "Ở bên trái, tận sâu bên trong." Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể sờ soạng khắp nửa người trên của anh để tìm di động. Độ nóng và sự mềm mại lướt qua bộ ngực của anh, thoạt nhìn dường như cô đang ở trong vòng tay anh, Thượng Quan Hạo cảm thấy bất thường, nhưng ngay lập tức sự chú ý của anh dồn vào cái tên hiện trên màn hình điện thoại. Ánh mắt Tần Mộc Ngữ lạnh lùng, sau khi bấm phím nhận cuộc gọi liền áp vào tai anh, động tác và tư thế rất cứng ngắc. "Anh đã nhận được giấy mời tham dự bữa tiệc gia tộc vào đêm nay chưa?" Giọng nói mơ hồ của Mạc Dĩ Thành truyền đến, "Hãy bớt chút thời gian tối nay để đến đó, đứng nói với tôi anh không rảnh. Còn nữa, chuyện liên quan đến vợ chưa cưới của anh đang bị giới truyền thông điều tra, nếu anh muốn che chở cô ấy thì phải bảo vệ cho cẩn thận, chuyện anh đã có con lớn như vậy không thể che dấu được." "Tôi biết rồi," Thượng Quan Hạo từ tốn nói, "Trước mắt tôi sẽ không để họ điều tra ra bệnh viện, Tiểu Mặc sắp làm phẫu thuật, tôi sẽ không để bất cứ người nào đến quấy rầy hai mẹ con cô ấy." Mạc Dĩ Thành hít sâu một hơi, tức giận nói: "Tôi biết, vợ và con anh lớn hơn trời. Nhưng tôi phải nhắc nhở anh một chút, mặc dù hiện tại Rolls đã xuống vị trí dự bị trong ban giám đốc, nhưng dù sao thì hắn ta vẫn là thanh tra ban tài chính của Megnific Coper, thậm trí còn kiêm luôn vị trí tài vụ, cho nên không phải hắn ta không có cơ hội trở mình, anh vẫn phải cảnh giác như trước." "Cậu chắc là hắn ta chỉ muốn trở mình?" Giọng nói của Thượng Quan Hạo càng trở nên trầm thấp băng lãnh, "Nếu là như vậy, thì chuyện hôm nay đã không xảy ra." Mạc Dĩ Thành đột nhiên cứng đờ, nhíu mày: "Hôm nay? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?" "Tự cậu tìm hiểu đi, đừng có chuyện gì cũng hỏi tôi." Giọng nói của Thượng Quan lãnh đạm đến tận cùng. Nói xong anh hơi nghiêng đầu đi, trầm giọng ra lệnh cho cô gái ở bên cạnh: "Cúp máy." Tư thế đó khiến Tần Mộc Ngữ tiêu hao sức lực, nhưng cũng là lần đầu tiên nghe thấy anh lạnh lùng giao việc cho cấp dưới, hơi thở lạnh lùng rất doạ người, cơn giận của cô ban nãy còn không dám phát tiết, ngoan ngoãn giúp anh cúp máy. Cúp máy xong, đôi mắt trong suốt của cô nhìn chăm chú cái tên trên màn hình, lại ngước lên nhìn anh một cách kỳ quái. Thượng Quan Hạo cảm nhận được ánh mắt của cô, hơi cúi đầu xuống, hơi thở mạnh mẽ nam tính quen thuộc, gần trong gang tấc. Đột nhiên hàng lông mi thật dài của cô run lên, cố gắng xóa bỏ dấu vết của sự nghi ngờ và hiếu kỳ trong mắt, nhưng không ngờ rằng Thượng Quan Hạo lại bị chút tình cảm ngẫu nhiên xuất hiện trong mắt cô làm cho sợ hãi, ngay lập tức tay chân trở nên luống cuống, đột nhiên xe trượt trên mặt đường, ở chỗ cua anh không để ý suýt nữa đâm vào hang rào, lúc này anh mới bừng tỉnh, cánh tay nhanh chóng đánh tay lái! Tiếng "Kít---!" vang lên sắc bén, xe trượt ra xa nửa mét! Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, đột nhiên cả người lao vào người anh với xung lực rất mạnh! Thượng Quan Hạo bị doạ đến hãi hùng khiếp vía, một cánh tay đột nhiên giữ chặt lưng cô, vì quá sợ hãi mà trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cuối cùng bánh xe cũng rời khỏi đống tuyết đọng, trở về đúng quỹ đạo. Vừa rồi tình thế quá cấp bách, nên tay cô đột ngột chống trên đùi anh, hơn nửa người đều nghiêng đi. "......." Thượng Quan Hạo cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập thình thịch như trống đánh, khuôn mặt tuấn tú hơi tái đi, nhíu mày cúi đầu nhìn cô, "Không sao chứ?" Cô va vào anh có chút đau đớn, cắn môi: "Thượng Quan Hạo..... Rốt cuộc anh đã thi bằng lái xe chưa?!" Thượng Quan Hạo sững sờ, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Em bỏ tay ra đi, nếu em tiến vào sâu thêm, có khả năng chúng ta sẽ không biết bằng lái là cái gì luôn." ".......?!" Biểu cảm xấu hổ của cô còn chưa phai mờ, lúc này mới để ý tới tay của mình, vậy mà lại đặt trên..... đặt trên.....Mặt cô đột nhiên đỏ ửng, giống như bị điện giật rút tay khỏi người anh, đè ép ngọn lửa. Trời ơi...... Cái lạnh bên ngoài vẫn doạ người như cũ, không khí trong xe lại nóng chết người. Trái tim đang căng thẳng được buông lỏng, anh cố gắng hết sức để dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy ở bụng dưới, đôi mắt đen giống như bị tuyết nhuộm màu. Tần Mộc Ngữ càng im lặng hơn, xe to như vậy, nhưng mà tay của cô lại không biết nên đặt ở đâu, chỉ có thể siết nhẹ hai bên ghế, càng siết càng chặt, hận không thể lột bỏ lớp da trên ghế. Đã đến bệnh viện. "Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi về, tôi đi xem Tiểu Mặc, anh cũng đi thăm bạn gái của anh đi," cô vội vàng xuống xe, nhìn anh với anh mắt băn khoăn, "Tóm lại, anh không cần đi theo tôi nữa." Thượng Quan Hạo cũng xuống xe, ánh mắt lạnh lẽo hờ hững: "Anh nói lại lần nữa, cô ta không phải bạn gái của anh, em còn dám nói một lần nữa anh sẽ trực tiếp kéo em vào trong xe để cường bạo." "......." khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trở nên trắng bệch, không thể nói dù là một câu. Cô biết rõ, đây là lời đe doạ, cũng là lời nói đùa, thế nhưng cô không thể cười nổi. —— Cường bạo, chẳng lẽ anh chưa từng cường bạo cô sao? Thượng Quan Hạo cũng nhận thức được lời mình vừa nói, ánh mắt sáng lấp lánh như sao trở nên ảm đạm, kéo tay cô, thì thầm nói: "Anh lỡ lời rồi...... Anh đến đây để thăm Tiểu Mặc, chúng ta vào cùng nhau." Một nỗi buồn từ đâu ập đến, Tần Mộc Ngữ vùng vẫy mấy lần nhưng không thể thoát ra nên cũng đành thôi, đành phải cùng anh đi vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]