“Chúng ta về phòng đi.” Tần Mộc Ngữ nhìn phòng bệnh chằm chằm, từ bỏ dự định đi hỏi xem rốt cuộc Giang Dĩnh bị bệnh gì, dẫn Tiểu Mặc về phòng.
“Mẹ, Tiểu Mặc phải làm phẫu thuật thật sao?”
“Ừm... Sao vậy, có phải Tiểu Mặc sợ không, nói mẹ nghe đi...”
“Mẹ này, phẫu thuật hay lão sói xám đáng sợ hơn?”
“A... Chắc là... chắc là không có lão sói xám đáng sợ đâu...” Cô xấu hổ, dựa theo suy nghĩ của trẻ nhỏ để giải thích.
“Không có lão sói xám đáng sợ ạ?!” Tiểu Mặc trợn tròn đôi mắt to.
“À... Đúng vậy, như vậy Tiểu Mặc còn sợ không?” Tần Mộc Ngữ nhịn không được bật cười.
“Không sợ ạ!” Tiểu Mặc vỗ vỗ ngực, “Tiểu Mặc không sợ phẫu thuật, cứ làm đi ạ!”
Cô yêu thương ôm chặt con trai, cười ra tiếng.
...
Sáng sớm tại Megnific Coper, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Tần Mộc Ngữ đi từ đại sảnh vào, cảm nhận được mọi người nhìn mình, nhất là lúc gặp Sandy cô càng thêm xấu hổ, khuôn mặt nhỏ của Tần Mộc Ngữ hơi tái nhợt, vốn định chào hỏi rồi sẽ trở về chỗ ngồi ngay lập tức, nhưng cuối cùng cũng nhịn không nổi. Giữ tay nắm cửa, cô cắn môi hỏi: “Sandy, đơn từ chức của tôi chắc là bây giờ đã đến tay cô, vì sao cô không phê duyệt?”
Sandy đang cầm cốc uống nước lập tức phun ra ngoài, ho khan, xấu hổ trả lời: “A, chuyện này... Chuyện này cô chắc là nên đi hỏi vị lãnh đạo cấp cao một chút, chỉ qua tay tôi mà thôi, còn phê duyệt cụ thể phụ thuộc vào cấp trên!”
Dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530717/chuong-275-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.