Hai người đàn ông đều đồng loạt có chút cứng đờ cơ thể, nhìn chằm chằm cô gái có chút mất không chế này.
Cách đó không xa, tại chỗ có một đám bác sĩ lẫn y tá, đường trên điện tâm đồ đã chậm rãi tăng trở lại, nhưng vẫn còn phải thực hiện kích tim, mắt nhìn thấy thân thể nhỏ bé tái nhợt nằm cứng ngắc trên giường, khuôn mặt đã hơi xuất hiện một tia máu.
Một giọt mồ hôi trên trán vị bác sĩ rơi xuống, làm đi làm lại vài lần, cuối cùng cũng khôi phục được một ít.
Vị bác sĩ quay đầu: “Người nhà, người nhà đâu? Đi kí tên nhập viện, tiện thể tới văn phòng của tôi. Đứa nhỏ này chỉ sợ không dễ dàng khôi phục được, tôi phải nói chuyện với các người về vấn đề phẫu thuật.”
Nghe được lời nói của bác sĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ, đổ mồ hôi, theo bản năng đi về phía trước, mới đi được hai bước đôi chân đột nhiên mềm nhũn, đỉnh đầu bị đè ép bởi một màu đen kịt nặng nề. Một cánh nhanh chóng lao đến đỡ lấy cô đang dần ngã xuống!
Cơ thể gầy yếu được Thượng Quan Hạo ôm chặt trong lòng, căng thẳng kêu lên một tiếng: “Mộc Ngữ!”
Cánh môi Tần Mộc Ngữ không còn chút máu, trong đầu vẫn giữ được chút ý thức, đầu méo mó gục vào trong ngực anh. Thượng Quan Hạo nhanh chóng giữ lấy gáy cô ôm vào lòng, cảm nhận rõ ràng thân thể cô đã mềm nhũn vô lực.
“Người nhà?” Phía đôi diện lại lớn tiếng phát ra tiếng gọi.
“Tôi đây!” Một giọng nói trầm thấp vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530684/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.