Hồi lâu sau mới có thể đè ép ngọn lửa giận dữ trong lòng xuống, Ngự Kinh Đông điều chỉnh lại cảm xúc, chậm rãi nói: “Cho tới bây giờ tôi vẫn luôn biết, cậu là một đứa nhỏ không đơn giản, nhưng tôi vẫn không ngờ rằng khi cậu ở Trung Quốc chẳng qua chỉ là chơi đùa, nơi này mới là thiên hạ của cậu! Cậu đã có thực lực, vậy thì hãy chăm sóc tốt cho vợ và con của cậu, nếu như cậu nhìn ra từ sớm, thì sẽ không đến mức kiến cô ta đang mang thai mà bước vào cửa Ngự gia, sinh con ra còn chưa tới lượt cậu nuôi! Ngự gia chúng tôi không phải không nuôi nổi một người, nhưng tôi còn chưa rộng lượng tới mức đi nuôi người ngoài! Chuyện riêng của cậu rối loạn như vậy, còn muốn Ngự gia tôi vì cậu mà tiếp nhận sao?”
Lúc này Tiểu Mặc giật mình, đôi mắt trong suốt chớp chớp, dường như những chuyện này có liên quan đến sự ra đời của cậu, nhưng vẫn không hiểu ra làm sao, chẳng lẽ lúc cậu sinh ra vẫn luôn ở trong nhà chú Ngự sao? Cái đầu nhỏ của cậu vặn vẹo, nhìn mẹ ở bên cạnh!
Mặt Tần Mộc Ngữ nóng hổi đến mức không thở nổi, theo bản năng muốn chạy trốn!
— Đừng nói những chuyện này trước mặt con của cô.
— Cô không muốn thằng bé cảm thấy hai mẹ con là đồ dư thừa, đi đến đâu cũng bị người khác ghét bỏ!
Sắc mặt Thượng Quan Hạo đã căng thẳng tới cực điểm.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn xám xịt, vỗ nhè nhẹ vào lưng Tiểu Mặc, an ủi cậu bé,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530676/chuong-257-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.