Khuôn mặt nhỏ trong suốt của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, đờ đẫn, sự sợ hãi trong lòng còn chưa tan đi.
Tay cô run rẩy, rõ ràng trong lòng bàn tay anh ấm áp như vậy, an tâm như vậy, nhưng cô lại dùng chút lý trí cuối cùng rút bàn tay ra khỏi lòng tàn tay của anh, luống cuống đặt lên chân mình, nắm chặt lại.
Thượng Quan Hạo cảm giác được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô rút ra, mặt tối sầm lại, tiếp tục lái xe.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại bên cạnh một vách đá thấp ven vịnh.
Có thể mơ hồ nghe thấy tiếng sóng biển đập vào vách núi, từng đợt từng đợt, những con sóng nối nhau không ngừng.
“Bây giờ anh có thể nói cho tôi nghe chưa? Rốt cuộc là có chuyện gì?” Khuôn mặt cô tái nhợt, run giọng hỏi.
Thượng Quan Hạo lẳng lặng tựa vào ghế ngồi, nhàn nhạt lên tiếng: “Chắc em cũng nghe qua, giám đốc hiện tại của Megnific Coper là Charles Rolls. Lúc cha mẹ anh còn sống, Rolls cùng lắm thì cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu bối trong gia tộc, năm đó anh tới Trung Quốc, người trong gia tộc chém giết nhau để ngồi lên vị trí giám đốc, hắn ta cũng coi như là hắc mã ( ý chỉ người có thực lực),có thể leo lên vị trí đó cũng không dễ dàng gì. Mà hiện tại anh trở về, mặc dù chưa tỏ thái độ rõ ràng, nhưng đã coi hắn ta là mối đe doạ lớn nhất.”
Ngón tay thon dài chậm rãi nắm chặt, áp lên đôu môi mỏng, anh trầm giọng nói: “Cho nên anh rất xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530648/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.