Tần mộc ngữ gật gật đầu, nói khẽ: “Vậy cũng tốt, quỹ từ thiện vẫn còn quá ít, anh có thể tiện thể giúp một chút. Mặc dù tôi nghe nói anh đã bán Tín Viễn, nhưng chắc không đến mức nghèo túng, chi một khoản tiền nhỏ làm việc tốt chắc hẳn không có vấn đề gì, đúng không?”
Một lúc lâu sau, Thượng Quan Hạo né tránh ánh mắt của cô, nắm tay của cô bé đang ngồi trong lòng: “Được. Em nói thế nào anh cũng nghe.”
Không hiểu sao, Tần Mộc Ngữ có một chút buồn bực.
Điều này khiến cô nhớ tới lần đầu tiên ở phòng bệnh, Tiểu Mặc ở trong lòng anh cười đến vui vẻ, có lẽ người đàn ông này từ khi sinh ra đã có khả năng gần gũi với trẻ nhỏ, những đứa trẻ xúm lại bên cạnh anh, giọng nói tiếng Anh của anh rất thuần khiết dường như ngay lập tức không còn phân chia ranh giới với bọn nhỏ.
Thượng Quan Hạo xoa đầu bọn nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Mặc thế nào?”
“Thằng bé rất tốt,” Tần Mộc Ngữ trả lời theo bản năng, đôi mắt trong suốt bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, “Bây giờ anh cũng không cần phải lo lắng về việc thằng bé thiếu tình thương của cha, Ngự Phong Trì đối xử với thằng bé rất tốt, Tiểu Mặc vốn luôn ngoan ngoãn làm cho người khác yêu quý.”
Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo hơi tái đi, đè thấp giọng nói: “Vậy những chuyện đã xảy ra trong điện thoại ngày hôm đó thì sao?... Thằng bé đã nghe thấy, sẽ không dễ dàng quên đi như vậy.”
Anh hiểu rõ, để một đứa nhỏ mới bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530636/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.