Ngự Phong Trì dừng lại một chút, nhìn thoáng qua Tiểu Mặc, mắt Tiểu Mặc sáng lấp lánh tò mò nhìn tư thế đang ôm của bọn họ, đôi mắt chớp chớp rất đáng yêu.
Ngự Phong Trì không nhịn được cười, chậm rãi buông cánh tay ra, nhìn biểu cảm trong ánh mắt Tiểu Mặc, hắn không hiểu sao liền cảm thấy có lỗi. Hơn nữa vừa mới đọc được những tin tức kia, trong lòng hắn cũng bắt đầu dâng lên cảm giác nguy hiểm.
Bên ngoài tuyết rơi thật an tĩnh, Ngự Phong Trì vuốt ve gương mặt Tần Mộc Ngữ, mềm mại và nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên trán cô, chỉ hi vọng những chuyện trong dự đoán đến chậm một chút, càng chậm càng tốt. Cô đã không màng danh lợi mà chỉ mong niềm hạnh phúc, vậy hãy cho cô thật nhiều thời gian như thế có được không?
…….
Sáng sớm tuyết bay lả tả.
Tần Mộc Ngữ đi xuống toà nhà, cảm thấy giày dưới chân có hơi ẩm ướt, lạnh buốt, giống hệt nhiệt độ ở bàn tay.
Cốc ca cao nóng trong tay cô đã sắp hết, cô quăng chiếc cốc và cả túi đựng vào thùng rác, nâng hàng mi dài lên, cô nhìn thoáng qua toà nhà bốn tầng này, mang phong cách cổ xưa vô cùng kiên cố rất đặc sắc. Nhẹ nhàng thổi hơi ấm vào lòng bàn tay, cô đi qua đường vạch kẻ dành cho người đi bộ đi về phía đối diện.
Lúc chạm chân tới đường bên kia thì đèn xanh tắt, một chiếc xe đi sát đường vạch kẻ đột ngột lao tới, tuyết bắn lên tung tóe, dính hết vào quần áo mọi người, dường như còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530623/chuong-232-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.