Giang Dĩnh bị doạ cho phát sợ, cô ta chưa bao giờ thấy Thượng Quan Hạo nổi giận với cô ta nhiều như vậy, thậm chí là lúc anh bị thương nặng vẫn chưa lành hẳn! Cả người cô ta run lên, nước mắt trực trào, lại cắn chặn môi nhịn xuống!
Thượng Quan Hạo cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú càng thêm tái nhợt, ngón tay thon dài siết chặt lại, áp vào môi, đè ép sự đau nhức mãnh liệt và lửa giận đang thiêu đốt trong mắt, những tia máu hằn lên.
“Ra ngoài. Quay trở lại chỗ của cô.” Giọng nói của anh trầm thấp, nặng nề phát ra từ lồng ngực.
Giang Dĩnh nắm chặt chiết cốc to trong tay, bên trong là những hạt đậu nành tươi non, cô ta cố ý ngâm từ buổi sáng đến bây giờ, chỉ vì muốn tự tay làm sữa đậu nành cho anh uống, nhưng không ngờ làm như vậy anh cũng không cảm kích!
Cô ta đỏ cả vành mắt, cho dù bị sỉ nhục như vậy nhưng có chết cũng không chịu đi, tiếp tục cầm lấy chiếc cốc, đi ra ngoài.
Đừng tưởng như vậy thì có thể đuổi cô ta đi, không có chuyện đó đâu!
***
Đêm khuya, Thượng Quan Hạo một mình xuống nhà.
Miệng vết thương ở bụng vẫn còn rất khó chịu, anh lại kiên trì đi lại mỗi ngày, anh vừa nhận được mail từ Mạc Dĩ Thành, mọi chuyện đều đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, bao gồm cà phía Manchester, cũng đã gọi điện thông báo là sẽ quay về.
Cha mẹ Giang Dĩnh gọi điện thoại tới, anh cũng không nghe, mà để Mạc Dĩ Thành nhắn giùm rằng, cô ta vẫn tốt, đang sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530620/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.