“Anh vẫn còn mặt mũi vào đây gặp anh ấy? Anh còn dám quay về đây gặp anh ấy!” Tiếng hét giày vò tâm can, vang lên trong trong phòng khách trống trải.
Một Giang Dĩnh bình thường luôn luôn hoạt bát, vui tươi mà giờ đây trong mắt ngập tràn nước mắt, nóng bỏng, hận không thể ném người đàn ông trước mặt ra ngoài! Lẽ ra cô ta nên nhận ra sớm hơn … Nếu Lục Sâm đã bị Hạo đuổi việc, như vậy thì còn ai có cái can đảm mà để cho một bệnh nhân vừa mới làm phẫu thuật khâu lại vết thương tự mình lái xe đến sân bay tìm người!
Cô hận, hận Tần Mộc Ngữ đến chết, lại càng hận tên đàn ông trời đánh này đến chết!
Mắt Mạc Dĩ Thành lạnh nhạt, giữ chặt lấy cổ áo không muốn cô ta quá kích động, nhưng rõ ràng thực là phí công.
“Anh cút ra ngoài cho tôi, quay trở về Anh lập tức, nơi này không cần anh! Anh cút ngay!”
Thân thể to lớn của Mạc Dĩ Thành bị cô ta đẩy ra xa khoảng 1 mét, hơi lảo đảo một chút.
Ánh mắt hắn vẫn lãnh đạm như trước, nhẹ nhàng sửa sang lại tay áo mới ngước mắt nhìn về phía cô ta: “Tôi quay lại đây là làm theo ý của anh ta, cô không nên hỏi tôi là vì sao. Muốn biết, chờ anh ta quyết định xong mọi việc cô cứ việc đi hỏi thẳng anh ta, được chứ?”
Mạc Dĩ Thành trước nay là người không thích giải thích, mặc kệ đối phương có là ai.
Giang Dĩnh kinh ngạc, nhìn Mạc Dĩ Thành đi thẳng lên lầu, bỗng nhiên gọi lớn: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530618/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.