Mặt Lam Tử Kỳ lập tức tối sầm lại.
Thượng Quan Hạo cười lạnh, giọng lạnh lùng khẽ vang lên, “Cho nên đừng có ở đây tranh cãi với tôi... Tôi thừa nhận là tôi nợ cô ấy, nhưng đó cũng chỉ là chuyện giữa tôi và cô ấy, hiểu không?”
Anh vừa định đi ra ngoài, cổ áo bị nắm chặt, ngay sau đó một cú đấm mạnh đấm vào mặt anh!
“Bốp!” Một tiếng thật lớn, rất dữ dội, Lisa bị doạ sợ hét lên một tiếng.
Đau đớn, xương cốt như vỡ vụn, từ khoé miệng lan tràn ra...
Anh không tin, tất cả đều do cô gái Tần Mộc Ngữ bịa đặt không căn cứ!
Cô nói chân thật đến vậy, cười trào phúng đến như vậy, đầu óc anh nóng lên dường như đã tin tất cả những lời đó! Cô nói “Anh ấy còn dịu dàng hơn anh, thương tôi hơn anh”, cô nói “Tôi gặp quỷ mới có thể chọn loại đàn ông như anh”, cô còn nói “Thượng Quan Hạo, trong thế giới của tôi và Tiểu Mặc, anh chưa bao giờ tồn tại...”
Từng câu, từng chữ, giống như con dao hung hăng đâm vào trái tim anh! Khiến cho anh hoàn toàn phát điên!
Lisa vẫn cười lạnh như cũ, “Tôi không có tâm trạng để lừa anh, nhưng anh hãy nói với cô ta, nếu cô ta đã muốn rời đi thì hãy đi thật xa, đừng để cho ai tìm thấy, Edwiin sẽ dần dần quên cô ta, chắc chắn.”
Lam Tử Kỳ đột nhiện kéo cánh tay của cô ta lôi tới trước mặt, giọng nói lạnh lùng: “Cô đang nói cái gì!”
Tay chống vào tường, Thượng Quan Hạo cảm nhận được máu đang chảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530604/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.