Bàn tay to lớn nâng đầu cô lên, để hơi thở của cô không còn bị đè nén trong lồng ngực, cùng với đó là một dòng điện chạy qua, giọng nói vì đau đớn mà vỡ vụn của cô như từng nhát dao cứa vào trái tim anh!
“Tần Mộc Ngữ…” Giọng anh run lên, mồ hôi đầm đĩa, gắt gao gạt những sợi tóc vướng trên cổ cô. “Người phụ nữ đáng chết này…”
“Được được, xong ngay đây!” Dì bán báo vội vàng cúi đầu giúp hắn tìm báo cũ, tuổi thọ của báo chí vốn luôn ngắn ngủi, bây giờ có người muốn mua nguyên một tháng thật sự quá hiếm hoi.
“Đây, ngài mau nhìn xem, đây chính là nguyên một tháng...” Dì bày tất cả các tờ báo ra.
Ánh mắt Ngự Phong Trì nhìn lướt qua, đột nhiên dừng lại trên một bức ảnh, ngón tay thon dài rút tờ báo ra, cẩn thận nhìn. Bối cảnh của bức hình là trung tâm thành phố Z, có một chiếc xe cảnh sát lẳng lặng dừng lại, phạm nhân bị áp giải là một người phụ nữ, ảnh chụp cũng không rõ nét, nhưng tấm lưng kia rất quen thuộc, mái tóc màu đen, thân hình mảnh khảnh, quen thuộc đến chói mắt.
Khi nhìn thấy tiêu đề, sắc mặt của hắn mới trở nên trắng bệch.
Cô không có phản kháng, chỉ còn sự chống đỡ yếu ớt.
Đau quá…
Thật đau quá…
Ngón tay yếu ớt của cô nắm chặt chỗ ngồi, trong đau đớn tê liệt cô vẫn nhớ tới chuyện mình cần làm… Cô đã đặt vé máy bay rời đi… Bảo Bảo đang ở bên trong chờ cô…
“Tiểu Mặc…” Cô khàn giọng kêu, sau đó một trận đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530585/chuong-213-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.