Tần Mộc Ngữ đau đến mê muội, đầu bị ép ngửa thành một góc độ không thể tưởng tượng nổi, đối diện với hơi thở của anh.
“Cô biết không...... Mấy ngày, chỉ có mấy ngày mà thôi......” Trong đôi mắt của Thượng Quan Hạo lóe lên ánh sáng sâu thẳm và phức tạp, mang theo khát vọng khát máu nhìn chằm chằm cô, nói giọng khàn khàn, “Vào vài ngày trước tôi còn quyết định buông bỏ tất cả mọi chuyện trước đây, toàn tâm toàn ý với cô. Tôi cũng không quan tâm những sự việc trong quá khứ đến cùng là thật hay giả, chân tướng là gì, giả dối là gì cũng không quan trọng nữa! Bởi vì tôi căn bản không kháng cự được cô! Tôi buông tha cô suốt bốn năm...... Tôi không thể buông tha cô lần nữa......”
“......” Thắt lưng đập thật mạnh vào hộp để đồ ở giữa hai ghế ngồi đằng trước, cô đau đến nỗi đôi môi tái nhợt, ngửa đầu, trên trán toát mồ hôi lạnh bám vào ghế lái, nghiêng người sang một bên để giảm bớt trọng lực.
“Đau không?” Một giọng nói băng lãnh trầm thấp từ đỉnh đầu vang lên.
Tần Mộc Ngữ trong lòng run lên, đôi mắt trong suốt đột nhiên quay lại, nhìn thấy Thượng Quan Hạo đã cúi người xuống.
Khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, theo bản năng muốn ngồi dậy, lại bị một bàn tay của anh hung hăng ngăn chặn, chụp lấy bả vai hung hăng đè trên ghế lái!
“Thượng Quan Hạo...... Anh muốn làm cái gì?!!” Cô gào thét.
Thân thể cao lớn của Thượng Quan Hạo áp xuống, môi mỏng bao trùm vành tai của cô, giọng nói khàn khàn: “...... Thấy quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530581/chuong-211-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.