Đêm lạnh như nước.
Tiểu Mặc chuyển ra một cái thùng thật to, sắp xếp gọn gàng đồ của mình, bò lên giường, đem tất cả tập tranh của cậu xếp thành một chồng, lại leo xuống, cất vào trong thùng đồ. Ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, cậu chạy tới phòng khách.
“Mẹ... Mẹ, gấu bông...” Tiểu Mặc ôm lấy hai đầu gối của mẹ đang ngồi trên ghế sofa, giống như là đột nhiên nhớ ra, “Gấu bông của Tiểu Mặc còn ở trong bệnh viện! Mẹ!”
Tần Mộc Ngữ vỗ nhè nhẹ lưng của cậu, nghe cậu dặn dò, mắt rưng rưng, cười yếu ớt, trái tim lại càng đau nhức.
Tiểu Mặc leo lên lòng cô, không ngoan ngoãn cựa quậy, cái miệng nhỏ của Tiểu Mặc càng không ngừng nói.
Mười phút sau mới hoàn toàn trấn an được cậu bé, Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng hít một hơi, dặn dò cậu bé không được nghịch ngợm trong phòng, lúc này mới cầm chìa khoá đi khỏi chung cư.
Làm xong xuôi hết các thủ tục ở bệnh viện liền trở về nhà, trong tay cầm theo một túi đồ.
Đây là đồ vật mà Tiểu Mặc để quên trong phòng bệnh, chỉ có mỗi một quyển sách toàn trung học, một con gấu bông mềm mại, còn có một bộ quần áo bình thường cậu hay mặc.
Bóng đêm của thành phố này thật mờ mịt, cô lại muốn ngay lập tức rời khỏi đây.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nhớ lại tình cảnh bốn năm trước lần đầu tiên cô quay lại Trung Quốc, toà nhà Tần thị cao vút trong mây, khuôn mặt đầy yêu thương của Tần Chiêu Vân. Cô rõ ràng đứng trên đất của tổ quốc mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530579/chuong-210-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.