Tần Mộc Ngữ không thể tưởng tượng nổi nhìn sắc mặt hắn, cố gắng phân biệt rõ ràng hắn là nghiêm túc hay là đùa giỡn, xác định hắn là nghiêm túc, đôi mắt tuyệt vọng của nàng lóe ra một tia sáng, nhìn hắn: “Thượng Quan Hạo, anh sẽ không nuốt lời.”
Lông mi dày đậm che đi biểu tình của hắn, nàng nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, càng không chú ý đến bên cạnh nắm tay hắn đã siết chặt, khớp xương có chút hiện trắng ra.
“Tôi sẽ ăn cái gì đó, lập tức ăn đây.” Chỉ lo hắn lại lật lọng, ánh mắt của Tần Mộc Ngữ từ trên mặt hắn dời đi, đi tới bên giường, đột nhiên một cơn choáng váng kéo tới, tay nàng chống lên bàn ăn, sắc mặt trắng bạch, đã hai ngày không ăn gì tạo nên cơn chóng mặt và ngất lịm.
Nàng xoa dịu một chút, rốt cục có vài phần sức lực, ngồi ở bên giường.
Đồ ăn trên bàn phong phú như vậy, nàng như là bị bệnh kén ăn, nhìn vài món ăn kia, trong lòng chán nản, nhưng vẫn cầm lấy một thìa súp nhỏ, ép buộc bản thân phải ăn, múc một thìa nước súp, đưa lên miệng.
Kết thúc... Đã đến lúc kết thúc...
Nàng không cần phải sống hèn mọn thế này nữa, không còn bị hắn nắm sinh mệnh trong tay, tùy tiện bị làm tổn thương và xúc phạm...
Một giọt nước mắt ấm áp chảy xuống, rơi trong nước súp.
Mà Thượng Quan Hạo ngấm ngầm chịu đựng sự bức bối đã tới cực hạn, bàn tay nắm lấy cổ tay nàng, thô bạo mà kéo cả người nàng quay lại hướng về trước mặt, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530563/chuong-205-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.