Sắc mặt anh nhìn rất khó coi, Tiểu Mặc lấy hết dũng khí chạy đến trước mặt anh, chân đi cà nhắc cầm lấy bàn tay anh, lôi kéo anh đi: “Chú, mẹ nói phải về nhà, chú đưa cháu trở về đi..”
Sắc mặt Thượng Quan Hạo lạnh lùng, không để ý đến sự khẩn cầu của đứa nhỏ, đột nhiên rút tay ra!
Tiểu Mặc không chú ý, đột nhiên lảo đảo một cái ngã xuống đất! “A!” kêu lên một tiếng, may mắn khuỷu tay chống xuống được, nhưng gáy vẫn đập xuống đất, phát ra một tiếng “Bịch!” rất nhỏ.
Trong lòng Thượng Quan Hạo đột nhiên sợ hãi! Đôi mắt đỏ ngầu lập tức nhìn lại, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mặc là sự hoảng hốt, xoay người quỳ rạp trên mặt đất, tự mình đứng lên, Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng “Tiểu Mặc!” Chạy ngay tới, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng cậu bé tự mình đứng lên.
Lúc đầu không cảm thấy đau, nhưng đầu bị đầu xuống từ từ cảm thấy đau, vô cùng đau đớn, lại nghĩ tới vẻ mặt dọa người vừa rôi của chú, Tiểu Mặc nhếch môi khóc lớn. Tần Mộc Ngữ nhìn thấy lòng đau xót, chạy tới ngồi xổm xuống ôm lấy cậu bé!
“Tiểu Mặc! Tiểu Mặc, con thấy thế nào? Rất đau có phải không?” cô vỗ về cậu bé, thanh âm nghẹn ngào đến phát run, “Đừng khóc... Tiểu Mặc đừng khóc...”
Nỗi chua xót trong lòng tích tụ lại sâu như biển, hai tròng mắt cô rưng rưng, ánh mắt oán hận nhìn về phía Thượng Quan Hạo, cười trào phúng một chút, nói giọng khàn khàn: “Anh có thể hận tôi, nhưng đừng đối xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530559/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.