Buổi đêm thật lạnh, đôi mắt trong suốt của cô tràn ngập sự tuyệt vọng, giống như là đang chịu đựng sự đau thương thật lớn, giọng nói khàn khàn: “... Chính là tôi tự đánh mình.”
“Tôi sợ các anh sẽ nghi ngờ tôi, cho nên tôi mới đập vào đầu, như vậy các anh ngay lập tứ sẽ không đủ bằng chứng để định tội tôi... Như vậy các anh đã rõ ràng rồi chứ?” Cô chậm rãi nói xong, giọng nói nhẹ nhàng run rẩy.
Trong mắt nhóm cảnh sát đều là sự khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi, tiêu hóa thật lâu mới chậm rãi tin đây là sự thật.
“Cô... Thế mà lâu như vậy rồi mới tình nguyện nói ra, có biết việc nguỵ tạo bằng chứng là phạm vào tội gì không?” Người cảnh sát trẻ sắc mặt đỏ lên, không nhịn được nữa hét lớn về phía cô, ném tập hồ sơ ở trong tay lên bàn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt suy yếu thanh tịnh, cũng không để ý tới lời chất vấn của hắn.
“Cho nên sự việc chính là như vậy... Tất cả nguyên nhân của vụ án chỉ có liên quan đến tôi và chị gái, không có người thứ ba tham gia...” Cô nhẹ nhàng ngước mắt lên, nhẹ giọng nói, “Các anh có thể kết thúc vụ án, không cần phải điều tra nữa.”
Cô giữ đúng lời hứa, đem tất cả sự bẩn thỉu cùng tội nghiệt đều ôm vào mình, giấu thật kỹ cái tên đó.
Như vậy đã đủ chưa?
Đám cảnh sát sắc mặt đều rất khó coi, dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm cô, đưa hồ sơ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530556/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.