Dịch: Dương Quỳnh
Đôi mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo đầy phức tạp, chăm chú nhìn cô, xác định lại rằng cô đang xuất hiện trước mắt anh, nhắm mắt, gắt gao hôn lên trán cô, giống như là muốn in dấu xuống dấu vết của anh, vì bị cô đẩy mạnh, anh bắt buộc phải buông lỏng cô ra.
Anh chống vào trần xe, thân ảnh rắn rỏi cao lớn đứng tại chỗ, ngước mắt, nhìn chăm chú hai mẹ con.
Ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Mặc vẫn không rút đi.
“Chú!” Cậu vui vẻ kêu lên một tiếng, theo bản năng liền muốn chạy tới phía của anh, lớn giọng mách, “Vừa mới có người bắt nạn mẹ của cháu... bọn họ còn...”
“Tiểu Mặc!” Tần Mộc Ngữ sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lập tức ôm lấy cậu bé, thân thể mềm mại gần như là nhào sang, gắt gao ôm vào trong ngực, run giọng ghé vào lỗ tai cậu nói, “Đừng nói... Tiểu Mặc ngoan, đừng nói cho chú ấy!”
Con trai cô từ trước đến nay luôn đồng ngôn vô kỵ (lời của trẻ nhỏ thì không cố kỵ),nhưng cô cũng không muốn cho Thượng Quan Hạo biết chuyện này, nếu như Ngự gia phát hiện cô không tuân thủ lời hứa, chiếc vòng màu đen trên tay Tiểu Mặc đáng sợ giống như là bom hẹn giờ.
Ngay lập tức lời nói bị nghẹn lại trong cổ cùa Tiểu Mặc, đôi mắt chớp chớp nhìn về phía mẹ, đầy rãy nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của mẹ cậu liền ngoan ngoãn im lặng, từ trước đến nay cậu luôn rất nghe lời.
Thượng Quan Hạo nhíu mày: "Cái gì?"
“Tiểu Mặc con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530553/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.