Cái gì?
Một tiếng sét nổ bên tai Tần Cẩn Lan, một tiếng rền vang, cô đỡ lấy tường, suýt nữa đứng không vững!
Cái nào là những gì mà cô nhìn thấy?
Cô nhìn thấy, chính là hai người kia không hiểu sao lại ở trong phòng làm việc của hắn quần áo không chỉnh tề dây dưa! Có trời mới biết ở đây vừa xảy ra cái gì! Không... Không thể là như thế này.... Nàng vừa mới rõ ràng chứng kiến quần áo của Hạo vẫn còn hoàn hảo, ngược lại Tần Mộc Ngữ...
Tần Cẩn Lan không khống chế được bước lên phía trước, nắm lấy áo khoác mà Tần Mộc Ngữ che đậy trên người...
Áo sơmi màu kem buông lỏng kết hợp với chiếc quần dài mềm mượt, nàng nắm chặt cổ áo sơ mi, mái tóc lộn xộn ngổn ngang, thắt lưng có phần lỏng lẻo, thậm chí ngay cả bên cổ cũng có vết hôn đỏ bừng hằn lên...
Tần Cẩn Lan lảo đảo hít một ngụm lãnh khí, hai tay run rẩy lên.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Cô ta run giọng hỏi, hai tròng mắt từ từ đỏ bừng lên “Tần Mộc Ngữ, cô nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?”
Thứ duy nhất che chở phía trước bị ngăn lại, thân thể nhỏ yếu run nhè nhẹ, trong ánh mắt của Tần Mộc Ngữ lành lạnh vắng lặng nhìn thoáng qua cây đàn vi-ô-lông bên cạnh, lại đắng cay rời ánh mắt đi “Tôi cũng không rõ ràng lắm... Tôi chỉ biết là tôi không nên đến đây...” Nàng ngước mắt lên “Chị lại muốn giận chó đánh mèo trút lên tôi có phải không? Lần này tôi hy vọng chị hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530435/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.