Lông mi nàng buông xuống, không có nói nữa, chỉ là tiếp tục làm việc.
Hàng hóa nặng nề ôm trong đôi bàn tay nhỏ bé, một giọt mồ hôi theo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần chảy xuống, rơi xuống trên thùng giấy.
“Tiểu Oánh đi đâu?” Người đồng nghiệp túm một cô gái đang chạy ra bên ngoài, nhíu mày nói “Đang trong giờ làm việc đấy!”
Cô gái được gọi là Tiểu Oánh cũng cau mày, giật tay bị túm lại nói: “Đừng kéo tôi, tôi đi ra ngoài mua thuốc. Chết tiệt, tối hôm qua gã kia căn bản là vô dụng! Tôi còn tưởng rằng hắn là tay già đời có kinh nghiệm chứ, xảy ra quan hệ còn phải tự mình đi mua thuốc uống!”
Vẻ mặt người đồng nghiệp ngạc nhiên: “Cô lại đi vượt rào?”
“Được rồi không nói nữa, cô giúp tôi một tý đi một chút sẽ trở lại, lão nương thực sự là kiếp trước thiếu nợ!”
Nói xong cô ta bỏ chạy ra ngoài, hướng phía hiệu thuốc gần công ty chạy đi.
Tần Mộc Ngữ cầm một thùng hàng mang lên xe, đôi mắt trong suốt đảo qua, rõ ràng nghe được hai người đó vừa mới nói cái gì. Nàng mặc dù đối với cuộc sống về đêm đó chỉ là nghe sơ qua nhưng vẫn có thể tưởng tượng được họ đang nói cái gì.
Đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua ở trong xe kia kịch liệt cướp đoạt và cưỡng bức, mặt Tần Mộc Ngữ chợt trắng bệch, bóng dáng mảnh khảnh có hơi cứng đờ.
Đề cập đến biện pháp an toàn này, nàng căn bản là không hiểu.
Nàng cũng căn bản là không biết thế nào mới có thể tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530419/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.