Một câu nói, giống như nhát dao băng giá, đâm thẳng vào lòng nàng.
Tần Mộc Ngữ từ trên giường đứng dậy, hai chân đau nhức, phát hiện toàn bộ quần áo đều bị xé rách.
Nàng cầm lấy mớ vải rách nát của bộ quần áo, muốn khóc, muốn thét lên, muốn cầm lấy một con dao đâm chết người đàn ông này!!
“Tôi kêu cô cút, không nghe sao?” Thân ảnh cao lớn của Thượng Quan Hạo dừng lại ở cửa, dữ tợn nói.
“...Tôi không có quần áo...Không đi ra được...” Một hồi lâu, nàng cố nén nước mắt cùng cảm giác nhục nhã, run rẩy nói một câu như thế.
Thượng Quan Hạo dừng một chút, cười khẩy, hắn tao nhã đưa tay giữ hai bên bả vai nàng, mở miệng nói: “Không có quần áo thì trần trụi đi ra ngoài... Cô không biết cô trong mắt tôi, luôn là loại hình tượng này, mặc hay không thì cũng như nhau cả sao?”
“Bốp!” Một cái tát vang dội trên mặt hắn!
Tần Mộc Ngữ không chịu được nữa, rưng rưng hung hăng cho hắn một cái tát!
“Thượng Quan Hạo... Tôi không phải là kỹ nữ cũng không phải là đồ chơi của anh, anh có tư cách gì mà nhục nhã tôi hết lần này đến lần khác như vậy!!” Nàng quát lên, trong mắt tràn đầy oán hận.
Thượng Quan Hạo bị tát đến méo mặt chậm rãi chỉnh lại, con mắt thâm thúy ngập tràn sự tàn nhẫn lãnh liệt.
“Cái tát này tôi sẽ nhớ kỹ.” Hắn nhàn nhạt nói, khóe miệng nổi lên một nụ cười “Xem ra hôm nay cô nhất định phải như thế này đi ra ngoài rồi!”
Tần Mộc Ngữ chấn động, ánh mắt sửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530400/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.