Trong đêm khuya tại khu nhà cao cấp, một người đàn ông trông rất lãnh khốc vô tình lại tựa như thiên thần giáng thế xuất hiện ở phòng nàng.
“Tiểu Tình đâu, cô ấy ở đâu rồi?” Tần Mộc Ngữ rất khẩn trương run giọng hỏi.
Đôi mắt Thượng Quan Hạo thâm hiểm, hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của nàng, chỉ chậm rãi đi tới trước mặt nàng, thân ảnh cao lớn phẳng phiu ưu nhã ngồi xuống ngay trước mặt nàng như một con báo săn mồi, nhìn đầu gối đã được bôi thuốc của nàng, vết thương chảy máu đỏ một vùng.
Hắn dùng những ngón tay thon dài chạm vào.
“Á!” Cái miệng nhỏ nhắn tái nhợt của Tần Mộc Ngữ hít một hơi “Anh đừng chạm vào, đau!”
Ánh mắt của Thượng Quan Hạo lúc này mới chậm rãi nhìn nàng.
“Đau?... Tôi thấy cô với hắn cùng một chỗ lại không có vẻ đau đớn gì lắm, chẳng phải cũng rất hưởng thụ cảm giác ngã xe cùng hắn sao?” Giọng nói của hắn u lãnh mang ý châm chọc, từ tính mà lại êm tai “Thế nào, không hy vọng tôi lúc này xuất hiện tại phòng cô, mà chỉ mong muốn chạy theo tên nhãi kia đến chân trời góc bể có phải không?”
Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ đột ngột đỏ lên, nhất thời bị hắn lạnh lùng châm biếm cùng kích động cũng không nhẹ.
Đôi mắt trong veo không hề sợ hãi mà nhìn hắn, nàng mở miệng: “Nếu đúng như thế thì sao? Tôi thích ở cùng một chỗ với ai cũng cần anh quản sao? Anh có thể cùng chị tôi quang minh chính đại yêu đương, vì sao tôi không thể cùng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530377/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.