Tôi nằm viện hơn một tuần thì được xuất viện về nhà. Thật ra cậu Tư muốn tôi nằm viện thêm vài ngày nữa nhưng mà tôi nhất quyết không đồng ý. Tôi cố vòi vĩnh muốn được xuất viện về sớm, khóc lóc kể lể nói nhớ ba, muốn được đi thăm ba và em trai. Trước sự mích ước mè nheo của tôi, cậu Tư cuối cùng cũng không chịu được mà buộc lòng phải chiều theo ý của tôi. Cậu cũng hứa sẽ đưa tôi đi thăm ba và em trai, nhưng với điều kiện là tôi phải nhanh khỏe trở lại thì mới được.
Thật ra với “bệnh án” của tôi thì nằm viện thêm vài bữa nữa cũng tốt, nhưng mà tôi có thật sự bị cái đó đâu, chỉ là giả thôi mà, bắt tôi nằm ở trên giường hoài, tôi chịu không có nổi. Chân đi quen rồi, giờ ở yên một chỗ, trông nó cứ ghê ghê làm sao á. Với lại, ngày mà tôi xuất viện cũng là ngày mà tôi chính thức khoát vai, không còn là cô Út Lụa, cũng không còn là mợ Tư của nhà họ Trần nữa. Tôi đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, thật sự không thể chờ đợi thêm được nữa…
Xuất viện, cậu Tư đưa tôi đến một căn nhà riêng ở khá xa nhà họ Trần, với lại chỗ này cũng gần bệnh viện nơi ba và em trai tôi đang nhập viện, thuận tiện cho tôi đi tới thăm nom. Hiện tại thì tôi sẽ sống ở đây, còn về tương lai sau này tôi ở đâu thì tôi cũng không rõ, đang đợi cậu Tư xong việc sẽ tính tiếp. Mà nói chung thì chỉ cần không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-cua-mo-tu/438368/chuong-52.html