Chú Khanh vừa chạy vừa bồng tôi ra xe, bụng tôi đau tới mức không thể nói chuyện được, đau gấp mấy chục lần đau bụng tới ngày mà tôi từng chịu qua. Mặc dù tôi rất muốn mở miệng để hỏi chú Khanh nhưng thật tình là tôi không thể nào nói chuyện được. Mẹ ơi, sao lại đau tới như vậy? Sao lại đau tới như thế này hả trời?
Tay tôi siết chặt bụng, từng cơn quặng của cơn đau như muốn rút cạn hết sức lực của tôi, tới mắt còn không mở lên được chứ nói gì là nói chuyện. Lần này tôi chơi lớn quá, vừa lớn cũng vừa ngu!
Chú Khanh bồng tôi ra xe, chú nhẹ nhàng đặt tôi vào bên trong, mồ hôi trên trán chú nhễ nhại, chú nói với “ai đó”:
– Con lo cho vợ con, chú vào trong giải quyết phần con Trà. Nhớ cẩn thận, đừng để mình lộ diện nha Thịnh!
– Con nhớ rồi, chú đừng lo, lát nữa con gọi cho chú sau.
Giây phút mà tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc kia vang lên, tim tôi đập mạnh như muốn văng ra khỏi lồng ngực. Cố gắng hết sức để mở mắt ra nhìn, vừa mong chờ, cũng vừa lo sợ. Tôi dựa vào người O Lan, hai mắt lim dim kiếm tìm, miệng thều thào vô thức kêu lên.
– Anh… có phải anh không?
Đối diện với sự chờ mong của tôi, chiếc xe đang chạy bỗng dưng dừng lại, người đang ngồi bên ghế phụ đột nhiên mở cửa xe đi xuống. Một hai giây sau, cửa xe kế bên tôi gấp gáp được mở ra, cùng lúc đó là một dáng người cao gầy vội vàng ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-cua-mo-tu/438364/chuong-48.html