Sau khi bà Mười Chi ra về, tôi lén lút nhờ Tiểu Phụng mượn cho tôi điện thoại, tôi muốn gọi cho ba tôi, muốn nghe giọng của ba tôi. Nhưng ác độc thay, dù cho tôi có gọi tới hết pin điện thoại thì vẫn không cách nào gọi được cho ông ấy.
Lo lắng chồng chất, tôi liền gọi cho bên phía bệnh viện mà ba và em trai tôi đang điều trị để hỏi thử. Quả là đúng như những gì mà tôi đang lo sợ, bà Mười Chi vậy mà đã đưa ba và em trai tôi chuyển viện. Còn bà ta chuyển đi đâu thì cả tôi và bên phía bệnh viện đều không biết. Hoặc nếu bệnh viện có biết thì cũng không nói, bởi vì người đứng tên trên giấy tờ viện phí là bà Mười Chi chứ không phải là tôi…
Hay thật! Loại chuyện “tiền trảm hậu tấu” vậy mà bà Mười Chi cũng làm ra được, bà ta chỉ biết tới lợi ích của mình, chứ nào có nghĩ tới cảm nhận của tôi?
Mẹ nó, muốn quậy cho bung bét nát hết cũng không được. Tôi mà quậy ra rồi thì ba và em trai tôi sẽ đi về đâu đây chứ?!
Cảm giác uất nghẹn lồng ngực, tôi rõ ràng là không muốn ủy mị khóc lóc nhưng mà nước mắt nó cứ trào ra. Đến thời điểm hiện tại, cứ ngỡ là mọi chuyện đang dần ổn định thì một lần nữa bản thân tôi lại rơi vào bế tắt không lối thoát. Tôi có thừa mạnh mẽ chứ, cũng thừa bản lĩnh để vượt qua, nhưng mà tại sao cuộc sống của tôi lại cứ mãi khiến tôi cảm thấy khó thở như thế này vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-cua-mo-tu/438360/chuong-44.html