Tôi không còn bị nhốt nữa, cậu Ba để cho tôi đi lại tự do trong nhà. Chỉ là tôi đi đâu thì luôn có người để ý dõi theo, bọn họ không đi theo tôi kè kè, nhưng cơ bản là mọi hành động của tôi đều nằm gọn trong mắt bọn họ, rất không được tự do… 
Mà thôi đi, tôi thấy như vậy cũng tốt cho tôi, chứ nếu mà không có những người này thì kiểu gì mợ Ba Trà cũng ăn tươi nuốt sống tôi cho mà coi. Gì chứ mợ ta cay tôi lắm rồi, chỉ chờ có cơ hội là đem tôi đi chôn sống ngay và luôn thôi. 
Hơn một tuần không có tin tức gì của cậu Tư, tôi lo tới ruột gan lộn lên lộn xuống. Mới hôm qua tôi có lén nhờ anh Xú dò hỏi thử tin tức của cậu, hy vọng là có được kết quả mà tôi mong muốn. Về phía cô Lụa và bà Mười Chi, tôi vẫn chưa dám gọi về thông báo, mà có muốn gọi cũng không gọi được vì điện thoại của tôi đã bị cậu Ba thu giữ. Nhưng theo tôi đoán thì bọn họ cũng đã nắm được tình hình của nhà họ Trần hiện tại, trước sau gì bà Mười Chi cũng sẽ gọi cho tôi mà thôi. 
Cậu Ba cho phép tôi đi lại trong nhà, muốn làm cái gì cũng được, tùy ý không cấm cản. Nhưng tình hình của má chồng tôi thì không được tốt như tôi, bà ấy bị nhốt ở trong phòng riêng, không cho ra ngoài. Tôi muốn vào thăm thì báo với cậu Ba một tiếng, cậu sẽ cho người mở cửa cho tôi vào. Nhưng từ hôm cậu Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-cua-mo-tu/438357/chuong-41.html