Trong phòng khách đột nhiên im lặng như tờ, không còn tiếng tranh cãi, cũng không còn tiếng chất vấn qua lại. Tôi đứng một bên, hít thở gần như không thông, trong bụng vừa tức vừa sợ, cảm giác khủng hoảng như sắp sửa bị đưa ra hành hình vậy…
Lúc này, tôi liền lo lắng quay sang nhìn cậu Tư, nhìn thấy biểu cảm sắc lạnh của cậu, rồi nhìn thấy ánh mắt nghi kị của cậu… cõi lòng tôi run lên từng đợt rét lạnh. Cậu… cậu đang nghi ngờ tôi… cậu là đang oán trách tôi sao?
Sự tình chuyển biến theo hướng quá mức bất lợi cho tôi, nếu bây giờ tôi không tự mình cứu mình, vậy thì không ai có thể cứu tôi được. Phải, tôi phải làm cái gì mới được, phải nói cái gì mới được…
Hít thầm vào một hơi thật sâu, tôi nghĩ thật nhanh, sau đó liền bước lên vài bước, giữ sự bình tĩnh, tôi dõng dạc nói:
– Phải, anh Ba nói đúng. Lúc Thuý Kiều xảy ra chuyện, tôi với anh Ba đang nói chuyện với nhau. Tôi có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng, anh không có quyền vu khống cho tôi.
Tên Tuấn nhìn tôi bằng cặp mắt tò mò, chắc là hắn ta cũng ngửi thấy được mùi ám muội bủa vây. Nhưng kệ đi, trước cứ thoát vụ của Thuý Kiều cái đã, còn vụ của tôi với cậu Ba, tự tôi có cách giải quyết.
Cậu Ba bước tới trước mặt tên Tuấn, cậu nhíu mày, nói gằng từng chữ.
– Bây giờ anh về được chưa? Muốn thưa muốn kiện gì thì cứ việc, nhà chúng tôi sẵn sàng đi hầu.
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-cua-mo-tu/438355/chuong-39.html