Tiếng ồn ào huyên náo vang vọng khắp một góc nhà, lúc tôi chạy tới thì đã thấy mợ Ba Trà và Thuý Kiều đang sưng sỉa trừng mắt nhìn nhau chằm chằm. Trông dáng vẻ hai người bọn họ như muốn đánh nhau tới nơi, nhất là Thúy Kiều, cô ta gần như muốn nhai sống luôn mợ Ba Trà, thần thái hiếu chiến kinh khủng.
Tiểu Phụng chạy theo sau lưng tôi, con bé lúc này khều khều eo tôi, kêu khẽ.
– Cô…
Tôi quay sang nhìn con bé, gật đầu khe khẽ, ra hiệu cho con bé cứ yên tâm, tôi biết cách ứng phó.
Mà lúc này đây, Thúy Kiều trong người như có lửa, cô ấy không thèm để ý tới tôi đang ở bên cạnh, trực tiếp đối kháng với mợ Ba, giọng oang oang sừng sộ.
– Bây giờ chị có nhận không? Chị đừng có chối là chị vô tội, bữa đó chị nói vậy với tôi là tôi đã thấy sai sai rồi… hóa ra đúng là chị. Đồ hai mang!
Mợ Ba khác hẳn Thúy Kiều, mợ ấy phát hiện tôi đang ở đây, còn có cả Út Duyên cũng vừa đến. Vậy nên tính tình mới tiết chế lại, nói chuyện cùng điềm tĩnh hơn hẳn.
– Cô Kiều nói cái gì vậy? Tôi đã nói không có là không có, cô bị nhốt lâu quá nên bị điên rồi phải không?
Thúy Kiều tức giận quát:
– Tôi biết là kiểu gì mà chị dám nhận là chị làm, chị toàn đứng đằng sau khích bác tôi thôi. Tôi ghét con Lụa, chị cũng ghét nó, cả chị cả tôi đều muốn đuổi nó đi. Nhưng mà chị khôn ranh hơn tôi, chị ở sau bày mưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-cua-mo-tu/438349/chuong-33.html