Tuấn Thiên nghe vậy thì dừng chân rồi quay người lại, cậu nhìn thấy Như Ngọc đang ngồi trên mặt đất khóe mắt rưng rưng long lanh như sắp khóc đến nơi vậy.
Tuấn Thiên là kiểu người tốt đến nỗi ai cậu cũng có thể đối xử tốt, cậu ta lại là bạn thanh mai trúc mã với Như Ngọc nữa nên không thể trơ mắt nhìn cô bị đau như thế.
Như Ngọc cũng thừa biết tính cách của Tuấn Thiên rất dễ mềm lòng nên liền nhăn mặt đưa tay ôm lấy cổ chân kêu “A đau quá đi.”
Tuấn Thiên nhíu mày bước quá kiểm tra cổ chân của Như Ngọc, tay anh vừa sờ vào thì cô đã la toáng lên “A đau quá…chân mình đau quá đi Tuấn Thiên.”
“Chắc là bị bong gân rồi, cậu đi đứng không cẩn thận gì cả, ngộ nhỡ bị thương nặng thì ba mẹ của cậu sẽ lo lắng lắm đấy.”
Như Ngọc bày ra vẻ mặt ủy khúc, một giọt nước mắt rơi xuống, giọng cô ta nghẹn ngào vang lên “Còn không phải tại cậu cứ bỏ đi không thèm đoái hoài đến mình sao?”
Tuấn Thiên thở dài “Còn không phải tại cậu hành xử tệ hay sao, chúng ta chính là bộ mặt của trường cậu lại ăn nói với người dân trong thôn Vân Thủy như thế, người ta sẽ có cớ để nói rằng sinh viên trường chúng ta nhân cách không tốt, cậu có từng nghĩ qua những việc là ấu trĩ của cậu sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh của trường, danh dự của toàn bộ sinh viên trong trường không hả?”
“Chứ không phải cậu giận mình là vì con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-cua-cuu-vi-thien-ho/2852238/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.