Đáng lẽ ra Tết là dịp để mọi người vui vẻ, sum vầy với nhau. Nhưng có lẽ từ nay về sau, Tết là những ngày Hoàng An không muốn nhớ đến nữa, bởi lẽ... từ ngày hôm nay cậu sẽ chỉ còn lại một mình trên đời này.
Hoàng An chịu tang bà ba ngày, bạn bè trong lớp cũng đến chia buồn cùng cậu. Cậu chỉ biết nhìn di ảnh của bà mà im lặng. Cậu chỉ khóc lúc đối mặt với chuyện bà đã ra đi, ba ngày chịu tang cậu không hề khóc.
Không phải cậu không đau buồn, đôi khi những giọt nước mắt không còn là thước đo đong đếm được cho những nỗi đau thương. Khi một người nào đó chẳng còn nước mắt để rơi, thì cả thế giới của họ đã vụn vỡ hoàn toàn.
Nhà bà không giàu có, cũng không có đất để chôn cất, cậu phải gom hết tiền bạc để hỏa táng cho bà, đem tro cốt của bà đặt ở nhà, xem như bà vẫn còn ở bên cạnh cậu. Những ngày tang lễ đi qua, mọi người vẫn còn đang nô nức trog dịp Tết, chỉ có cậu ôm lấy di ảnh của bà ngồi im trong màn đêm tối.
Tiếng cửa gỗ mở ra, cái tiếng "két két" trở nên chói tay hơi trong bầu không khí tĩnh lặng này. Hoàng An vẫn ngồi im, cậu chẳng muốn biết gì nữa.
Người đứng ngoài cửa do dự một chút rồi bước vào. Cô đi đến cạnh Hoàng An rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, Đông Anh nhìn vẻ mặt của cậu thì nhẹ nhàng nói.
"Em định vào hôm qua, nhưng thủ tục máy bay gặp một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-con-tim/2779606/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.